Quê Hương Trong Nỗi Nhớ Ngậm Ngùi

Thuở nhỏ tôi rất yêu giờ lịch sử. Những trang sử oai hùng làm lòng tôi hớn hở. Những gương hy sinh oanh liệt làm tim tôi nhỏ lệ đau thương.Tôi yêu tất cả tình ca quê hương.Yêu cả hùng ca. Năm mười bốn, tôi viết những vần thơ vụng dại lần đầu- không phải cho người tình yêu dấu nào- mà là cho quê hương- với hỏa châu rực sáng, với đại bác rền vang.

Thuở sinh viên, tôi ôm mộng lớn lắm. Mộng không tốn tiền thì cứ việc mơ! Xem nào, tôi ước mơ …mình trúng số thật to. Rồi sẽ lập ra những trung tâm. Nuôi dưỡng những hạt giống tốt cho quê hương. Rèn luyện chúng có thể xác cường tráng, nghị lực cao ngất trời nhé, tâm hồn thì cứ phải như Tâm Hồn Cao Thượng của Hà Mai Anh. Mà trong cuốn sách ấy, tôi thích nhất bài Em bé thành PaĐu. Truyện kể em bé hát xin ăn trên tầu nhưng đã ném đống tiền vào mặt thực khách khi họ nói xấu quê huơng cuả em.

Thuở ấy, dường như chính phủ đã thành lập- cái gọi là Tỉnh Đòan Xây Dựng Nông Thôn thì phải. Tôi khoái như thế đó. Tóm lại, tôi mơ ước một Việt Nam phú cường, rạng danh Châu Á. Tôi muốn đào tạo những hạt giống tốt- rồi tung đi muôn phương- từ đó lại đào tạo những hạt giống tốt khác- nói theo khoa học- là nhân giống theo cấp số cộng hay cấp số nhân gì đấy – để cuối cùng, chao ôi-xã hội Việt Nam sẽ tòan những thanh niên ‘ngon lành’. Chao, giấc mơ của cô bé sinh viên vừa rời ngưỡng cửa Trung Học. Có lẽ mơ mộng viển vông vậy nên tôi không chú ý tình yêu. Chuyện nhỏ. Để dành khi nhàn rỗi ! Nhưng, sau ba năm Đại Học, một năm hậu đại học, tôi ngậm ngùi “ Vé số thì không trúng, con gái độc thân làm gì cũng bị cái đám đàn ông con trai khó ưa soi mói (!), thôi thì phải kiếm một ông chồng làm tấm bia che rồi hạ hồi phân giải.”

Khỉ, khi bắt đầu để ý xem ai có thể làm bia cho mình thực hiện phần nào giấc mộng “một Việt Nam phú cường rạng danh Châu Á” thì …ối thôi, biến cố tháng 4 năm 75 đã xé tan tành giấc mộng lớn nhất của đời tôi! Những tháng ngày đói kém, kiếm ăn vất vả, bao giấc mộng-to nhỏ- ném sạch qua cửa sổ. Tuy vậy, đau lòng lắm. Những giờ  lịch sử với Trưng, Triệu, Trần Hưng Đạo, những huyền sử Thánh Gióng như không còn. Trẻ con học ba cái gì đâu với những vần thơ làm tôi nổi điên “ Tiếng đầu lòng con gọi …”!!!Tôi vẫn yêu quê hương lắm. Tôi xót xa lắm. Tôi tự hỏi, dân tộc tôi đã làm gì mà chịu nhiều oan khiên đến vậy? Tôi nhớ những năm thanh bình thưở nhỏ. Tôi nhớ Saigon, Hòn Ngọc Viễn Đông.Tôi nhớ hồi đó Thái Lan, Singapoor chẳng là “ cái đinh” gì so với Việt Nam của tôi.Vậy mà bây giờ, tôi quặn thắt khi thấy quê hương nghèo đói, thua xa hai cái nuớc khỉ trên! Đọc báo Tuổi Trẻ khi còn ở trong nước, thấy bài báo phân tích, giả dụ là Thái Lan và Singapoor đứng tại chỗ và VN tăng trưởng với tốc độ của năm 2001 thì cũng phải hơn 100 năm nữa, VN mới bằng hai nước trên, tôi khóc ròng.
 
Giá như mà tôi đơn giản, chỉ biết có chồng con, nhà cửa xe cộ thì tôi đã không khắc khỏai nhiều đến thế. Nhưng tôi lại mơ, mơ một quê hương giàu đẹp để rồi cứ xé nát cả lòng khi chứng kiến xã hội suy đồi, nền tảng đạo đức đảo ngược. Tôi đã vất vả biết bao để tồn tại. Đã cực nhọc vô biên mỗi khi phải dạy lại con trẻ những gì chúng được nhồi sọ ở trường.Tôi phải cho con biết giòng lịch sử Thật, phải chỉ cho con đọc báo bằng cách đi giữa hai hàng chữ để tìm ra sự thật. Ôi, cuộc sống sao mà khốn khổ.

Tôi đã mơ quê hương thanh bình, với lũy tre xanh, giòng sông uốn khúc, điệu hò lả lơi và sáo diều vi vu. Khi tiếng súng không còn rền vang tôi những tưởng quê mình sẽ như thế đó. Nhưng  lũy tre có xanh không thì tôi không biết nhưng hẳn bao lũy tre làng đã xào xạc khi đêm tối nhìn những đứa con lén lút xuống thuyền ra biển khơi, phó mình cho may rủi để đi tìm hai chữ Tự Do. Tiếng xào xạc của lũy tre làng mãi như là vết cắt khôn lành. Sáo diều có vi vu không tôi cũng không biết nhưng đã bao lần tôi nổi khùng muốn ném đá cho tan tành cái loa phuờng mỗi 5 giờ sáng. Cả đêm thức với con, mong có chút giấc ngủ để  ngày đến trường kéo cày kiếm chén cơm trộn sỏi đá mà lũ ngu cho loa khua sáng sớm, bảo sao không nổi dại?

Những tháng ngày đói kém triền miên. Tôi cứng đầu từ bao giờ không biết. Không thèm vào cái Hội mà sau này chúng tôi mỉa mai “ Hội Trí Thức yêu nước …ngòai” mà còn không thèm họat động một cái gì để mấy năm Tổ ..dậm chân không được băng Tiên Tiến vì có ..bè lũ ba tên, trong đó tôi là một- nhất quyết không tiến! Cuối cùng Tổ đành phải cho bè lũ ấy, cái bằng kẻo Tổ cứ thua hòai Tổ khác. Tôi ngang nguợc, cho ngày hôm trước, hôm sau dám vứt cái bằng tiên tiến vào thùng rác trong phòng vệ sinh. Là thế đấy, thân yếu mềm chẳng làm gì được thì phản kháng theo kiểu rất trẻ con. Rồi đường đi không tới. Rồi đại gia đình, trung gia đình và cuối cùng tiểu gia đình tan tác. Để con gái cưng lìa vòng tay của mình khi con mới mười lăm, lòng tôi chua xót biết bao nhiêu mà kể. Giòng đời bao cạm bẫy, ai chở che cho con khúc gập ghềnh? Cũng đành thôi. Ngậm ngùi trong nỗi đau chung của mệnh nước nổi trôi. Rồi tôi cũng ra đi. Quê hương, hai chữ rất ngọt ngào. Quê hương là của tất cả người dân Việt. Tôi căm ghét những kẻ đồng hóa quê hương với nhóm người đang điều hành. Không, họ chỉ là một chế độ. Còn quê hương là của tất cả chúng ta. Làm gì cho quê hương là bổn phận của mỗi người mang giòng máu Việt.

Xa quê hương để tìm tự do nhưng nỗi đau vẫn còn. Quê hương chỉ còn là những buốt giá chông chênh-trong tôi. Từng bước sẽ là gì đây? Có thể nào tin tưởng được không khi quá khứ từng chứng minh là lường gạt là đảo lừa?

Ngậm ngùi quá- Việt Nam ơi !

Viết tại Rừng Gió Virginia 2005

Hòang Lan Chi
 
a

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.