Ai giết Duyên Anh-Khi Hoàng Lan Chi …ác!

Châu Đình An viết!

Một netter vào blog của tôi và để câu hỏi “Sheila Châu Đình là gì của ông Châu Đình An” trong bài tôi giới thiệu nhạc của An. Tôi chuyển và An trả lời “Không có liên hệ chi mô. Cổ là con ca sĩ Thanh Tuyền”.

Rồi An hỏi tôi sofware làm blog. Tôi đã từng làm giúp bạn hữu năm blogs nên bây giờ khá thạo. Chỉ trong vòng hai giờ, tôi đã tạo xong blog xinh xắn cho An. Quá kinh ngạc, An viết cảm ơn rồi giới thiệu bạn hữu An. Họ cũng ngạc nhiên vì không hề nghe An nói gì trước đó, đùng một cái blog xuất hiện! Hoàng Lan Chi làm cái gì mà chả nhanh.

Châu Đình An cũng nhanh. Tôi nhớ tôi làm blog vào ngày 31, hai ngày sau, An còn gọi phone hỏi cách edit post, insert hình ảnh, vậy mà hôm nay ngày 5/1, An đã “mua” ngay tên miền rồi và không còn chaudinhan.wordpress.com nữa mà có ngay www.chaudinhan.net

Ngay sau khi tôi tạo blog cho An, An đã viết “Gần” coi như mở đầu cho blog của mình thì Bạn, đúng hơn Anh Bạn lớn của An, nhạc sĩ Nguyên Hà, nhà báo (năm nào cũng phỏng vấn Chiêm Tinh Gia Trần Dần về tình hình chính trị!) được tin này, viết cho tôi và An như sau:

“Hòang Lan Chi là một cây bút dài hơi, nhiều sáng tạo, luôn nghĩ đến thân hữu , bạn bè. Lan Chi đã viết, đã làm thì nhất định là phải đàng hòang, chứ đâu có gì để phải bàn cãi. Lan Chi quan tâm đến Châu Đình An, tức là Lan Chi đã nghĩ đến một người bạn chí thiết, một chiến sĩ giác đấu, cả trên phương diện văn chương, nghệ thuật, cả trên ý nghĩa của một trận chiến chưa ngừng. Rất xứng đáng thôi.
Khi nào có chút thời gian, anh sẽ đóng góp cùng với Lan Chi trên web-site của Châu Đình An. Tiếp tục đi tới nữa đi Lan Chi ạ! Có được một thân hữu nhiều nhiệt thành như Lan Chi, không phải là dễ kiếm đâu.
À em nhớ bắt Châu Đình An trả tiền công anh em mình dắt nhau đi ăn phở 50% off.
Thân mến,
Nguyên Hà”

Tôi phì cười. Anh Nguyên Hà lúc nào cũng “dễ thương” như vậy. Lớp học “Sáng tác nhạc không cần biết nhạc lý” của anh coi bộ đắt hàng. Phải mở đến mấy lớp gì đó và số học viên rất đông. California có điểm đặc biệt là một số hàng ăn …50% nhất là phở!

“Gần” của Châu  Đình An ở đây: Gần
Tôi thì không biết phương diện “chiến sĩ giác đấu” của Châu Đình An. Tôi chỉ biết tôi “mê” hai nhạc phẩm của An nhất : “Đêm chôn dầu vượt biển” ( thực ra bài này quá trời người thương nó, chả cứ gì tôi!) và “Chăn vịt ở phương Nam” ( bài này coi bộ không đông người yêu nó cùng với tôi!). Tại “mê” nhạc nên sẵn lòng vì bạn thôi. Vả lại, mất chừng hai giờ lúc đầu và lai rai thời gian “support kỹ thuật”, chả có gì ghê gớm với tôi. Nhớ năm ngoái, tôi khốn khổ khi làm web là tôi còn thấy “cáu”! Với Joomla không xong, chuyển qua cái gì đó quên rồi của TVTC cũng không xong, rồi tôi tự mò wordpress ( coi hướng dẫn ở net qua youtube) và tự làm blog cho mình. Một vài “features” thì nhờ đệ tử ở Việt  Nam giúp. Bây giờ thì với worldpress khá thạo. Chỉ nháy mắt là xong blog với đầy đủ mọi thứ vì …wordpress bầy sẵn rất nhiều không mất công install.

Tuy vậy cũng có chút buồn khi mình làm blog “thời sự” là “đóng góp cho việc chung” nhưng sau khi chỉ xong thì người nhận lời giúp bèn …giả lại và đi làm cái riêng. Trong khi blog thời sự thì tôi nghĩ nên “chung” vì phải coi đó là “vũ khí chung” của các chiến hữu để đánh Việt Cộng và cả Việt gian! Một mình tôi “take care” hai blogs thì không xuể vì phải đi học suốt 5 ngày, ôn bài, rồi viết bài và nhất là cái khoản “hỗ trợ” chiến hữu uýnh việt gian là mệt nhất. Lý do phải “theo dõi”,  phải viết bài, viết thật kỹ và chắc không để đối phương “bẻ”…Mấy vị kia đâu phải “viết” yểm trợ chiến hữu nhiều như tôi! Mở ngoặc, tôi mất rất nhiều thì giờ trong vụ Đỗ Văn Phúc- Nancy Bùi Triều Giang nhưng thôi bây giờ tạm ổn, hai “mợ” kia cũng không dám “vo ve” nữa, tôi đỡ mất công …uýnh!

An đã tiếp tục viết với bài tưởng nhớ Duyên Anh nhân ngày giỗ của ông. Tôi tin là An sẽ chia sẻ được nhiều điều. Lý do, An đã “lang bạt kỳ hồ” từ Cali qua nhiều nơi và có nhiều cái để kể. Cuộc đời An thì theo An nói, An đã trải qua những khổ cực vô cùng để đến bây giờ tương đối An có được những gì An mơ ước..Rồi dọc đường cát bụi khi An đi về Việt  Nam cũng có khối chuyện kể. An có một lợi điểm, ngoài nhạc thì An còn viết được dễ dàng nên chuyện chia sẻ với mọi người qua blog hẳn là không khó khăn.

Bài Châu Đình An viết về Duyên Anh ở đây:

Duyên Anh và tôi
Ai giết Duyên Anh?
 
Hôm nay theo bài viết của Châu Đình An thì là ngày giỗ của Duyên Anh. Khi đọc bài viết ấy, một anh bạn gửi cho tôi và cho nhóm nhỏ của anh. Tôi xin phép đưa lại đây và không ghi tên anh:

“ Chào Em, (nhóm nhỏ)
 
Cú đánh vào sau ót làm cho Duyên Anh bị liệt. Người ta nêu lên 2 nguyên do :
Thứ nhất : Vũ Mộng Long, làm “antenne” trong tù, đánh cho bõ ghét.
Thứ hai   : VML. viết sách tố cáo, mạt sát kháng chiến bịp của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh  nên bị trả thù.
 
Lời bàn : – Anh Em tù cải tạo rất khinh ghét bọn antenne, sau này không thèm nhìn mặt bọn  khốn nạn đó, nhưng chưa có đứa nào bị đánh, vì chúng biết thân thường lặn, không hay xuất hiện nơi đám đông, vả lại cựu tù nhân cải tạo không trả thù bằng cách đánh người hèn hạ như thế ! Tên VTA làm antenne rõ ràng, có nhiều nạn nhân  hiện ở mọi nơi, nhất là tại Little Saigon, vậy mà người ta chỉ chửi trên các diễn đàn báo chí, có ai đánh nó đâu ? Còn Duyên Anh, người ta chỉ nghi ngờ, không có  chứng cớ gì rõ rệt, cũng không ai thâm thù đến phải dùng đòn độc, ám hại như vậy.
 
            – Mặt trợn kháng chiến bịp thù người tố cáo, vạch mặt lừa dối, buôn lòng yêu nước  ăn cắp túi tiền của đồng bào (động dến vấn đề sinh tử của nó), chúng đã sát hại người ta, mọi người đã biết ! Vậy trường hợp Duyên Anh bị hại do bàn tay của Mặt  Trợn có phần đúng hơn, phải không cô nương ?
 Chúc Em luôn vui khỏe”
 
Khi Duyên Anh bị giết, “cô nương của anh” còn đang ở trong “rọ” Việt Cộng nên không biết. Nhưng anh phân tích có lý. Chưa “ăng ten” nào bị giết cả dù mọi người có thể khinh hay tẩy chay. Vậy lý luận rằng “Mặt Trợn” giết vì sợ Duyên Anh viết tố cáo, có vẻ có lý!  Cây viết của Duyên Anh vốn dĩ làm nhiều kẻ hoảng sợ từ khi còn ở trong nước cơ mà.
Này “bổn cô nương” đây không biết gì hết nhá, “mặt trợn” đừng có bầy đặt giết cô nương nha! “Mặt trợn” mà giết thứ ‘cắc ké” như bổn cô nương, cô nương thề sẽ …hiện hồn về bóp cổ chết hết mặt trợn đó!

“Lan Chi cũng ác ghê”

Tuần trước nữa, “thụ nhân” Lê Khánh Thọ gửi mail với mục đích mời tôi ký tên trong danh sách “yểm trợ” Thọ trong vụ “Bút chiến Cờ Vàng Thụ Nhân”.  Tóm tắt là thế này, Đại Hội Thụ Nhân (tức là của trường Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt) thế giới ở Paris 2012 có một nhóm người không chịu treo cờ vàng. Lý do họ đưa ra thì khỏi nói, cả làng đều biết (mệt với cái lũ ỡm ờ, vịt gian ghê!). Thế là vài “thụ nhân” quốc gia không chịu và sự việc bùng nổ để cuối cùng chiến thắng về ta. Nghĩa là phải treo cờ vàng!  Lê Khánh Thọ đã viết lại sự kiện này trong blog mình với tựa đề “Bút Chiến Cờ Vàng Thụ Nhân” với một giọng văn dí dỏm, vui đùa hấp dẫn. Tôi tiếp tay gửi đi khắp nơi.

Dường như loạt bài của Lê Khánh Thọ vạch mặt những “vịt gian, ỡm ờ, mờ ảo” nên bọn họ chụp mũ Khánh Thọ và Khánh Thọ bèn lập danh sách những người yểm trợ Khánh Thọ trong vụ “Cờ vàng Thụ Nhân” này. Tôi cũng tiếp tay gửi mail của Khánh Thọ đi khắp nơi. Một địa chỉ tôi gửi là group Việt  Nam Thi Đàn và Trần Việt Hải đọc thấy, bèn tiếp tay gửi đi nhiều groups khác. Số người ghi tên trong vài ngày lên đến gần 200 vị! Đương nhiên chúng tôi không ghi những “nick ảo”, phải là người Thật!

Trong loạt bài “Bút Chiến Cờ Vàng Thụ Nhân” Phần 16 của Lê Khánh Thọ có nhắc đến Chủ Tịch Hội Thụ Nhân DC là Huỳnh Trung Trực! Thú thật khi xem bài Thọ viết, tôi giận mấy tên “ỡm ờ không chịu treo cờ vàng” ghê lắm và đặc biệt tôi “nổi giận” với Huỳnh Trung Trực nhất vì đúng như Lê Khánh Thọ nhận xét: Trực làm tình báo cho Việt Nam Cộng Hòa cũ và đã viết mail với nội dung khá “nguy hiểm” cho nhóm 3 nàng Ngự Lâm Pháo Thủ (là những nữ thụ nhân đã tranh đấu trong đơn độc ở giai đoạn đầu khi xảy ra vụ vài thụ nhân không chịu treo cờ vàng!). Tôi càng nổi giận hơn khi đọc được tin tức về Huỳnh Trung Trực qua e-mail như thế này:

1) From: XYZ..
 
FYI,
Và xin ông moderator Huỳnh Trung Trực cho phổ biến tài liệu này lên TNIC như đã cho phổ biến lá thư mạ lỵ, vu khống, phỉ báng giáo sư Nguyễn Kim Quý của một kẻ nặc danh, mạo nhận là sinh viên Thụ Nhân, nhưng chửi thầy, cách đây hai tháng.

Người Lính Già Oregon
tức cựu Đại úy QLVNCH Nguyễn Kim Quý
cựu tù nhân cải tạo (1975-83) tại Long Giao, Hoàng Liên Sơn, Sơn La, Vĩnh Phú


Đính kèm:

I. Thư của ông Phạm Văn Tốt, đồng sự của ông Huỳnh Trung Trực tại Sở Trung Ương Tình Báo, nói về ông Trực thời gian ở tù cải tạo
 
2) From: TOT PHAM
To:
Sent: Saturday, January 28, 2012 6:30 AM
Subject: SởTrung Ương Tình Báo

 
Truc luc dau no o Ban Z  sau qua ban A10. Chi la nhan vien thuong chua co thanh tich gi ca. Vao tu co 3 ten an-ten noi tieng la Phan the DangA17 ( sinh vien),  Huynh Trung Truc A10 ( Noi Chinh), Huynh Ngoc Diep hoa si A17 (sinh vien)
Than
 
3) From: TOT PHAM
To:
Sent: Friday, January 20, 2012 6:58 AM
Subject:

Truc o tu voi toi tai trai Long Thanh mot thoi gian ngan khac doi sau do chuyen ra Bac khong o chung trai. Nhung khi ve gap mot so nguoi co than phien Truc vao trai angten
Lau qua toi cung quen ten nhung nguoi noi la ai! Luc lam viec ban lam toi chi biet qua han , han khong lam viec truc tiep voi toi. Toi nho em anh la Hiep lam o Ban R.
Than
* chuc vu toi luc do la CHANH SU VU
Than
Tot
 
 Fw..
4) From: Julien
To:
Sent: Thursday, 19 January 2012, 23:56
Subject:

 
Tối nay,  tôi được mời dự buổi tiệc tất niên tại nhà một người bạn. Được ngồi gần một nhà thơ trữ tình nổi tiếng và một người chống Cộng có uy tín tại Portland tên Hàn Thiên Lương, rất hiền lành. Hàn Thiên Lương có tên thật là Phạm Văn Tốt, cựu Quốc Gia Hành Chánh, trước 1975 làm việc tại Sở Tình Báo Trung Ương Số 3 Bạch Đằng. Anh giữ chức “Chánh Sự Vụ Tình Báo”. Tôi hỏi anh làm việc ở đó có biết Huỳnh Trung Trực không. Anh Tốt trả lời có. Và anh nói tiếp: “Huỳnh Trung Trực tại Sở Trung Ương Tình Báo có nhiệm vụ hoạt động trong giới sinh viên. Trong tù, ai cũng chê nó, vì nó làm ăng ten. Bết lắm.”
 
Tôi hỏi tiếp: “Anh có cho phép tôi để tên thật của anh như là xuất xứ của nguồn tin này không?” Anh đáp không lưỡng lự: “Được chứ”.

Người Lính Già Oregon


  
II. Ông Huỳnh Trung Trực theo sách “Nửa Thế Kỷ Việt Nam” của tác giả Song Nhị, cựu tù nhân cải tạo, nguyên nhân viên Sở Trung Ương Tình Báo VNCH

Sách do Cội Nguồn xuất bản, lần thứ 2, 2010
Địa chỉ của tác giả:  Cơ sở Thi Văn Cội Nguồn
Song Nhị  CEO/Editor-in-Chief
PO Box 3648    San José, CA 95156
tchinguon@yahoo.com
Tel & Fax: (408)729- 8352  &  (408) 209-0292

1) trang 273-274: “Biết được “ý” của nhau, hai tù kiên giam được chỉ định làm Tổ trưởng tổ 1 và tổ 2 là Phan Thế Đẳng và Huỳnh Trung Trực […] Hai tổ trưởng mới Đẳng và Trực đi nhận chỉ thị về họp cả buồng, phổ biến yêu cầu của Ban giám thị từ ngày mai (hôm sau đó) đội bắt đầu được ra ngoài lao động. Chỉ tiêu cho mỗi người là là ba mét khối đất phải đào được mỗi ngày. Người nào đạt được đến năm mét khối sẽ được Ban GT tuyên dương. […] Có ý kiến cho rằng chỉ tiêu ấy quá cao và đề nghị mỗi người hai mét khối mỗi ngày […]. Một ý kiến khác đề nghị một mét khối mỗi ngày. Lại có ý kiến không có mét khối nào cả, làm được bao nhiêu thì làm. Bấy giờ hình thành hai phía rõ rệt. Phía hai Tổ trưởng vừa được cắt cử, thêm vài ba người (Nguyễn Công L, Võ Duy Quang…) a dua bảo vệ chỉ tiêu do Ban Giám thị đề ra […]”

2) trang 279 : “Thật ra, những người bị thi hành kỷ luật không chỉ với một câu nói ấy mà “thành tích” đã được báo cáo đầy đủ trước rồi. Luồng tin tức phát đi từ “cụm ăng-ten” anh em tù biết cả. Chỉ có 57 người trong một cái buồng hơn hai chục thước vuông có ai qua nổi mắt ai.
Vài ba anh em xúm nhau to nhỏ. Phải có biện pháp cảnh cáo, chận đứng kịp thời. Sự trở mặt để hãm hại anh em là hành vi vô luân nhất trong cảnh tù đày, lại là đang trong tình cảnh bị kiên giam. Một sáng sớm thức dậy bốn chiếc dép Bình trị Thiên của Huỳnh Trung Trực và Phan Thế Đẳng đã bị cắt trụi hết quai từ trong đêm.


Ngủ từ sàn trên, vừa leo xuống, nhìn thấy đôi dép không còn quai, Trực cầm chiếc dép giơ lên cao nói với chủ nhân đôi dép kia: “Đẳng, mày coi đây, bây giờ chỉ có mày với tao đứng về một phía, phải dựa lấy nhau mà sống. Trực và Đẳng đều là “bạn” tôi. Đẳng là Kiến trúc sư, tôi quen biết trước 1975, qua một người bạn thân cùng ngành với Đẳng. Trực làm việc cùng cơ quan với tôi.”

3) trang 348-350 : “Người tù cảm nhận được sự kinh khiếp hãi hùng nhất trong khâu lao động khổ sai có lẽ là anh Lê Quảng Lạc. Lạc làm việc cùng cơ quan với tôi. […]
Được thả ra trở về sinh hoạt trong đội trừng giới, dưới tay tổ trưởng Huỳnh Trung Tr. Vừa ra khỏi xà lim ngày hôm trước, hôm sau phải đi lao động. Lạc phải đứng trong hàng để chuyển theo dây chuyền những tảng đất xắn vuông vức từ 30 đến 40 phân, nặng trung bình trên 5kg. Trong giờ nghỉ 5 phút, Lạc nói với tôi -“Thằng Tr. nó ép kiểu này chắc tôi chết mất thôi”. Và anh nhờ tôi xin quản giáo cho anh được nghỉ một ngày để tắm giặt. Nhờ đội trưởng, tổ trưởng thì nhất định là không bao giờ được cả. Tôi được tiếp xúc với quản giáo thường hơn, vì đám cán bộ biết tôi có nghề cắt may từ Quảng Ninh nên thường hay làm quen để nhờ tôi may hay sửa đồ áo.


Quản giáo là người thường nhờ cậy tôi nhiều hơn cả. Cuối giờ, khi sắp hàng về, tôi lại nói với quản giáo:
-“Thưa cán bộ, anh Lạc vừa ở kỷ luật về, anh ấy còn yếu lắm; hơn nữa anh ấy cần giặt giũ tắm rửa, xin cán bộ cho anh ấy ngày mai được nghỉ lao động một ngày”. Quản giáo nói với tôi, -“Ừ, nói với anh Lạc ngày mai nghỉ đi”. Rồi quay sang đội trưởng: -“Anh Mão, ngày mai để anh Lạc nghỉ một ngày cho anh ấy tắm giặt”. Đội trưởng vâng dạ, nhưng nhìn xéo sang tôi tỏ tỏ ý trách cứ tôi “qua mặt” anh ta.


Một buổi chiều trong tuần lễ sau, đội được giao mấy đám ruộng nước. Thay vì trâu cày thì tù phải cuốc xới. Lội xuống nước ngập đến gần nửa ống chân, đứng giàn hàng ngang cuốc tới. Sau hai tiếng đồng hồ, được nghỉ 5 phút, Lạc lại ngồi cạnh  tôi và anh Nguyễn Văn Mai, sắc mặt tái xanh, mệt nhọc. Anh Mai và tôi lại gặp Huỳnh Tr.Tr. đề nghị:
– Hai anh em tôi xin cuốc luôn phần của anh Lạc, đề nghị anh để cho anh Lạc nghỉ. Anh ấy yếu lắm.
Tr. trả lời: -“Phần ai nấy làm. Các anh làm thêm phần người khác sẽ giảm năng xuất lao động”.
Hết mấy phút phù du ngồi thở dốc, Lạc tiếp tục cầm cuốc bước xuống ruộng, vừa cuốc xới được một khoảng chừng hơn một thước vuông thì lảo đảo, người đứng bên cạnh đỡ lấy anh, dìu tới bờ ruộng đặt nằm dài xuống trên bờ đất lởm chởm. Hết giờ anh được dìu về […]


… Tôi ngồi bên cạnh anh, Lạc như biết trước, anh nói lời trăn trối với tôi:
– “Chắc tôi không sống nổi […]”. Anh Lê Đ.Kh. từ chỗ nằm bước lại thăm Lạc. Hai anh em tôi nói với Lạc và cũng như là lời đề nghị để xin cán bộ cho Lạc đi trạm xá. Huỳnh Tr.Tr. ngồi ăn ở sàn trên nói to lên, “Nhà giàu đứt tay ăn mày đổ ruột. Chỉ cảm chút sơ sơ mà om lên”.


Tôi bất bình trả lời Tr. – “Anh không phải là thầy thuốc, không chuyên môn, anh nên im đi, đừng tác động vô trách nhiệm kiểu đó” […] Tối hôm đó Lạc được xe xúc cát chở đi [trạm xá] và anh trút hơi thở trên đường, trước khi tới bệnh viện thị xã Thanh Hóa.

Tôi bèn gửi mail trực tiếp cho Huỳnh Trung Trực và hỏi thẳng rằng những gì cuốn sách của Song Nhị (xuất bản 2010) tố cáo ông ta ở trong tù có những hành động như vầy như vầy, có đúng không? Những gì ông Phạm Văn Tốt viết về ông như vầy như vầy có đúng không?

Huỳnh Trung Trực không trả lời!

Vài ngày sau có người Fw cho tôi xem mail của Trực gửi cho group Thụ Nhân. Nội dung báo tin ông ta bệnh, xin nhờ người khác giữ chức Hội Trưởng Thụ Nhân Dc dùm và đồng thời xin admin “remove” mail ông ta vì ông ta còn 45,000 mails chưa đọc!

Tôi kể cho một người bạn như sau : “ Với vịt gian, kẻ ỡm ờ, sao mà bổn cô nương thấy mình …cũng ác ghê. Nghe tin Huỳnh Trung Trực bịnh nặng, cô nương chả xót thương tí tị tì ti ông cụ nào cả. Ngược lại, cô nương còn bảo, nếu nhà ngươi ác độc với đồng đội trong tù đúng như sách Song Nhị viết cách đây mấy năm thì bây giờ nhà ngươi có …sống dở, chết dở thì …cũng là đáng kiếp mà thôi!”

Anh bạn tôi vội vàng “Chớ, chớ, cô nương sám hối đi, đừng có ác như vậy”
Tôi gân cổ cãi “ NO, không có chuyện đó đâu. Cô nương mới gửi mail cho Phật Bà Quan Âm! Ngài giả nhời cô nương rằng con tức giận như thế là phải vì làm người phải biết lên tiếng trước điều xấu, phải biết tức giận với điều xấu. Những kẻ ăng ten, ỡm ờ, mờ ảo, vịt gian còn bị LS Lê Duy San chúc cho chúng chết thảm thương hết cơ mà!”

Anh bạn tôi giả nhời: thôi thì tôi phải botay.com với cô nương !

Đến đây thì Hoàng Lan Chi cũng ChamHet.com!

( “Lũ vịt gian, ỡm ờ” chắc cũng …bị Chúa Phật cho ChamHet.com ráo nạo, các bạn nhỉ?!)

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.