Viết về Hà Huyền Chi-Dương Nguyệt Ánh-Jackie Bông

HÀ HUYỀN CHI


Phải nói tôi yêu thơ Hà Huyền Chi. Với tôi, thơ HHC hay.
HHC dễ thương với phụ nữ có lẽ vì tính “trăng hoa”.
HHC, vì thế trở nên khó ưa với đàn ông, đàn ông của nhiều giới.
Tôi cũng không tài nào nhớ nổi vì sao quen. Chỉ biết rằng hồi đó, tôi làm riêng một “topic” cho thơ HHC với tựa “HHC, đạn thơ từ tim vỡ”. Tôi, đã viết cảm nhận cho một bài thơ của HHC viết cho vợ. “Nửa kia ơi”, tôi còn nhớ như thế.

Chị HHC đẹp, tôi thấy thế khi nhìn hình chị ở net. À, sao chưa bao giờ tôi nói chuyện với chị nhỉ? Tôi nói chuyện với HHC nhiều lần và bây giờ mới nhớ chưa bao giờ gặp chị.

Ngày tôi mới đến Virginia, ở nhà cậu kia. Cậu nhắn “Cô ơi, hồi nãy có ông HHC gọi cô. Phải nhà thơ không cô?” “Đúng thế” “Cháu ngưỡng mộ thơ ông ấy mà chưa có dịp.”

Thơ HHC hay bao nhiêu thì giọng nói …chán bấy nhiêu! Sau này thực hiện một chương trình gì đó, tôi nói HHC viết và tôi đọc. “..Thỏ đọc đi, giọng anh vịt đực mà”! HHC nói thế vì tôi thẳng thắn chê “Giọng anh khàn nghe chán quá!”

Tôi, hay đặt tên cho người khác. HHC là người đặt tên cho tôi! Khi xem cái hình tôi ôm gốc cây, HHC bảo giống con thỏ đang đợi chờ. Từ đó, tôi là “Thỏ khờ” của HHC và HHC là “Zùa” của tôi! Hai anh em mail cho nhau thì ký tên TK và Z!

Tôi, phải nói rất yêu một bài thơ HHC làm tặng tôi. Bài “Nhắp chép quỳnh đắng nghét tuổi thơ”.
Có nhiều lý do. Thứ nhất, tên tôi là Quỳnh. HHC viết ngay chén Quỳnh mà không là hoa Quỳnh! Hoa, nhiều người nói. Chén, mới chỉ một HHC! Thứ hai, tuổi thơ và đắng nghét. Có cái gì đó làm lòng tôi chùng xuống.

Trong thơ ấy, tôi yêu nhất câu “Mái tóc em buồn dặm sợi bạc, cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say”. Vâng, tôi, không còn trẻ và HHC đã viết cho tôi – đúng như là tôi hiện hữu! Là tóc đã bạc. Bạc tóc và bạc lòng!

Câu thứ hai tôi yêu là “Đêm trôi thật chậm như sông nghẽn”! Lạ, phải thế không? Ví đêm trôi chậm như một dòng sông nghẽn!

NHẮP CHÉN QUỲNH ĐẮNG NGHÉT TUỔI THƠ
 
                                     
Nơi ta không có gì ngoài cây
Ôm chi đời lãng, xanh xao ngày
Con thỏ ngu ngơ chiều phát vãng
Quê trong hoài niệm cũng lưu đầy

Ngọn tóc buồn em dăm sợi bạc
Cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say
Nói cười lấp lánh như sao lạc
Mà chút lòng riêng thả gió bay

Nơi ta đâu có gì ngoài hoa
Ong bướm ngây tình gọi thiết tha
Ngõ trước vườn sau hương phấn rụng
Rụng thầm từng cánh mộng gần xa

Nơi ta nào có gì ngoài mưa
Hoa khóc tàn phai, lá ngẩn ngơ
Đêm trôi thật chậm như sông nghẽn
Nhắp chén quỳnh đắng nghét tuổi thơ

Hà Huyền Chi
 

Hoàng Lan Chi năm 1990

Bài Hoạ

Có một gốc cây đứng lặng buồn
Soi nghiêng dòng nuớc ánh chiều buông
Cành khô trơ trụi không tàn lá
Con thỏ ngẩn ngơ duới cội thuờng

Nơi ta mơ uớc cũng nhiều cây
Phủ kín rong rêu giấc mộng đầy
Ngươi có thay ta về tuốt lá
Cho rừng hoa nở ngát trời mây

Nơi ta thầm mộng cũng nhiều mưa
Từng giọt đung đưa đẫm lệ mờ
Con thỏ ngẩn ngơ nhìn mưa trắng
Ngươi giữ dùm ta chút tình xưa?

Hoàng Lan Chi

Nhiều ngày chơi vui vẻ. Như khi HHC chấm nhan sắc tôi …bẩy điểm, tôi ngúng nguẩy và HHC viết:

Vũ trụ sinh ra với bẩy ngày
Hồn anh bẩy mảnh thả trên mây
Cho em bẩy điểm còn chê ít
Thì tặng cho em cả mạng này!

Tôi thấy hay. Hay vì toàn bẩy, bẩy! Bẩy ngày, bẩy mảnh và bẩy điểm!

Và một ngày không vui. Tôi thực hiện chương trình “Lệ đá,  từ nhạc đến lời”. Tôi liên lạc Trần Trịnh, người viết nhạc. Tôi hỏi HHC, người viết lời. Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết mấy năm trước đã có lời qua tiếng lại về nhạc phẩm này giữa đôi bên. HHC tính vốn kiêu căng và lắm khi ngang ngược! Nói tôi phải làm thế này làm thế nọ. Tôi nổi sung cự lại om sòm.

Tôi, yêu thơ HHC nhưng không yêu tính nết HHC!

DƯƠNG NGUYỆT ÁNH

 

Năm 2004, tôi gặp Dương Nguyệt Ánh đầu tiên.

Khuôn mặt trắng, tươi cười. Điều quyến rũ tôi nhất là …mảng lưng như thạch ngọc. Rất đẹp!

Tôi gọi điện thoại hẹn sẽ phỏng vấn nhưng rồi  lu bu với cuộc sống đang nhiều gian nan nên không thành.

Năm sau gặp lại ở đâu đó không nhớ, tôi bật cười khi nghe ông xã DNA kể “ …DNA bây giờ nổi tiếng nên mấy đứa con em bảo, thôi nó đổi họ Dương!”

Rồi mấy năm sau gặp lại, tôi hỏi “Mấy đứa nhỏ còn đòi đổi họ không?” , DNA bật cười “Chị Lan Chi nhớ dai quá. Hết rồi!”

DNA viết “Chị ơi, đọc bài ‘ Bác và cha tôi’ của chị, em rớm nước mắt. Em cũng xuất thân nhà giáo như chị nên đọc bài chị, em thích lắm”.

Cũng DNA làm tôi vui bát ngát khi DNA viết “Cám ơn chị Lan Chi đã có những dòng thơ rất đẹp. DNA cũng thích câu ‘Vàng bay theo áo lùa chân guốc’ lắm và dám liều lĩnh nói rằng 4 câu đầu bài thơ của chị hay hơn của Tản Đà! DNA đang ngồi trên máy bay sang Australia chứ không thì sẽ lo đêm nay nhà đại thi sĩ hiện hồn về bóp cổ con ranh dám khen thơ chị Lan Chi hay hơn!”

Khi xem DVD Aisia “ 55 năm nhìn lại” tôi vô cùng xúc động trước những gì DNA “nói” trong DVD.

Hỏi, DNA nói phải tự viết script cho chính mình. Những điều DNA “nói” trong đó thật cảm động biết bao!

Tôi yêu em vì đa tài, vì gia giáo nếp nhà, nhưng trên hết là người trẻ vẫn còn rất “nặng lòng” với quê hương
 
 
——————————

JACKIE BÔNG

 

Đó là một người phụ nữ nhỏ nhắn, rất trẻ so với tuổi và đã đoạt chức Hoa Hậu Cao Niên của Virginia.

Tôi quen chị từ đâu cũng không nhớ. Lúc đó chị đang cộng tác với Đài Truyền Hình Việt Nam Hải Ngoại. Chị mời tôi trong chương trình “Phụ nữ và đời sống” của chị. Lúc đó, ông Đỗ Diễn Nhi là Giám Đốc Truyền Hình. Ông đứng bên ngoài và xem hai chị em trò chuyện với nhau. Tan buổi thu hình, Nhi “Chưa bao giờ tôi thấy một buổi phỏng vấn vui như vậy”!

Trò chuyện rồi khám phá ra ĐDN là bạn anh rể tôi. ĐDN mời tôi làm “reporter” cho Truyền Hình VNHN. Đó là mốc đầu tiên tôi bước chân vào ngành truyền thông ở hải ngoại. Nhưng cuối cùng tôi không  đảm trách nữa vì nhiều lý do. Một trong các lý do là có người lúc đó không chịu sự phân chia của ông Nhi: tôi phụ trách phần “reporter” cho tiếng Việt và chị đó phụ trách cho tiếng Anh. Sau này tôi cộng tác với Việt Nam Hải Ngoại nhưng lại là phần truyền thanh chứ không phải truyền hình nữa.

Sau đó chị Jackie Bông gửi tặng tôi cuốn hồi ký “Mây Mùa Thu”. Tôi thú vị đọc và có viết bài giới thiệu. Chị Jackie Bông là phu nhân của cố Giáo Sư Nguyễn Văn Bông, Viện Trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Sau khi ông bị ám sát chết, bà Nguyễn Văn Thiệu đã giúp đỡ chị Jackie và chị về Hội Việt Mỹ.

Jackie Bông hoạt động nhiều ở Virginia. Chị tham gia cả Ban Văn Nghệ Đông Phưong nữa. Múa hát đóng kịch gì đó đều có chị. Có người không thích điều đó nhưng cá nhân tôi thì không chú ý lắm. Chỉ biết chị hoạt động nhiều nên rất trẻ, đôi khi hoá trang nhìn xa cứ như con gái đôi tám với áo tứ thân, đuôi gà…

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.