Chữ Nghĩa “Lỉnh Kỉnh”

Bây giờ là tháng Mười. Virginia đang lộng lẫy mùa Thu với lá phong vàng đỏ. California thì vẫn chưa. Hồng vẫn tưng bừng khoe sắc. Lá chưa ngập lối đi. Đêm khuya thanh vắng là những lúc thích trải lòng. Có thời gian tôi “nấu cháo” điện thọai đêm khuya với một người. Rồi cũng đến lúc chán và chia tay. Một cậu em viết rằng “….Chị thì phải phục mới yêu. Vì thế mà khó”.

Phục? Tôi cũng phục vài người đấy chứ. Nhưng từ phục đến yêu cũng còn nhiều yếu tố khác. Một chặng đường có khi dài, nhiều gập ghềnh.

Chợt nhớ một mẩu đối thoại giữa tôi và một ông già của một ngày không xa lắm:

Tôi:

Xin hãy quên những gì phải nhớ

Nhớ làm gì vì sẽ mau quên

Khi không quên là em sẽ nhớ

Nhớ rồi quên rồi lại nhớ suốt đời.

Mấy cái chữ nghĩa lỉnh kỉnh của ông chú làm cô cháu viết mấy vần thơ “king” cóc. (cười)

Hôm nay California vẫn âm u. Nhưng cô cháu lại thích. Có lẽ vì muốn ôm nỗi buồn vào lòng. Ăn phở Hoa soan của lão Tuấn Khanh gần nhà cô cháu, rồi về nhà trọ của cô cháu, cô cháu pha trà hay cà phê cho ông chú uống, ông chú sẽ kể chuyện ngày xưa cho cô cháu nghe. Cô cháu pha trà hay cà phê đều là pha dỏm, hong có nghệ thuật gì ráo. Ông chú biết mà, người như Hoàng Ngọc An làm gì có thì giờ mân mê mấy thứ đó. Hoàng Lan Chi cũng vậy luôn. Có thể "CuDê" có nhưng giờ này “CuDê” không còn nữa, chỉ là âm vang mà vài chàng muốn níu ( nghe cải lương quá nhỉ!)

Đời vốn dĩ buồn tênh

Đi hết một đời vẫn cứ buồn

Chả biết kiếp sau có còn buồn

Mà dù buồn hay vui thì cô cháu vẫn cứ xin làm người ở kiếp sau!

Ông:

Cứ tưởng rằng chuyện nhớ quên ở cái "cõi tạm" này chỉ là chuyện tầm phào. Nhưng hóa ra cũng không đơn giản như ý kiến sau đây : "Tạm cũng lại là không tạm". Thật vậy à? Giống như trong Tâm Kinh "Bát Nhã Ba La Mật Đa", “ Sắc chính là không…". Cho đên những ngày cuối đời, tôi mới "ngô." được điều đó.

"Sống" chỉ là thường trú nơi cõi tạm, nên "chết" mới định cư được nơi đất "thiên thu", Nhưng nhờ trí huệ chiếu dọi cho tháy được "bản lai diện mục" của Tâm thì cả "tạm" lẫn "không tạm" đều là như tạm cả. Vì thế chữ nghĩa mới lỉnh kỉnh.

Ông chú có cảm tưởng rằng cô cháu đã lỉnh kỉnh, đang lỉnh kỉnh và còn muốn vẫn sẽ lỉnh kỉnh. Thì rút lại cũng như Thúy Kiêu, soạn ra cho mình cung đàn bạc mệnh nó vận vào người. Như ông chú….

Trong đêm tháng Mười này, chợt nhớ “lời tiên tri” của ông cụ “cô cháu đã lỉnh kỉnh, đang lỉnh kỉnh và còn muốn vẫn sẽ lỉnh kỉnh. Thì rút lại cũng như Thúy Kiêu, soạn ra cho mình cung đàn bạc mệnh nó vận vào người.” Ừ, thì vận số là như thế. Thúy Vân hồn nhiên trong khi Kiều chỉ đi ngang Đạm Tiên mà đã khóc người không quen.

Tôi mới nói với một người khác “Tôi là người thích đứng đầu sóng ngọn gió. Không sợ gì cả”. Phụ nữ đa số thích yên bình. Tôi thì lại không. Vì thế mà đã cãi tiếp với ông cụ rằng:

Trong cõi tạm, ai là không tạm

Sắc là không, không càng không phải không!

Tạm, không tạm cũng thời là tạm

Tâm, có tạm hay không trong cõi vô thường?

Ơ hay, cô cháu là người tử tế, giản đơn. Yêu/ghét rõ ràng minh bạch, như quốc/cộng.

Cô cháu không lãng mạn như nàng Kiều dấm dớ!

Chỉ có điều cô cháu hay tung tẩy, hay nghịch ngợm.

Bởi vì cô cháu là “femme enfant” ( Cù An Hưng phán thế năm 1975)

Chữ nghĩa “lỉnh kỉnh” thật.

Rừng Gió California

Hoàng Lan Chi 10/2014

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.