Ngày Cuối Tháng Mười

Ngày Cuối Tháng Mười

Sáng hôm nay trời CA mới đúng là thu. Bầu trời hơi xám và tiết trời chỉ hơi se lạnh. Thế là lại cuối tuần. Thì thời gian vẫn trôi nhanh như thường lệ.

Tuần trước khi tôi viết “Chữ nghĩa lỉnh kỉnh” thì “người trong cuộc” trả lời ngay. Ông nói rằng Chữ nghĩa mà lỉnh kỉnh thì nếu có "chết" cũng chỉ "chết" người đọc. Nhưng cuộc đời mà "lỉnh kỉnh" vì "lầm một tiếng đàn chữ nghĩa", sẽ chết cuộc đời. Hay chết để sống nghĩa là không chết thì không sống. Tôi trả lời rằng ai lầm một tiếng đàn chữ nghĩa thì ráng mà chịu. ( tôi không cố tình đàn chữ nghĩa nhé!) Còn người ngoài cuộc thì không hiểu. Làm sao mà hiểu được nếu như không có tâm hồn sâu sắc, và chịu khó đọc mẩu đối thoại để thấy “hai chú cháu” chúng tôi đang “triết lý” với nhau dù chỉ là triết lý vụn.

Hôm nay là ngày cuối của tháng Mười. Trong những ngày cuối, không phải tôi “đập gương xưa tìm bóng” mà là lục computer xưa tìm những ngày tháng cũ.

Thế này không phải là dễ thương sao? Tháng Mười của tôi gửi ra vào một ngày đã qua, không xưa lắm và một “sư huynh” đáp.

Tháng muời riêng em

Tháng tám qua đi rồi tháng chín
Anh nhắc chuyện gì tháng mười cơ ?
Saigon lá đổ chiều mây xám
Ai biết tháng mười có mình em

Ừ nhỉ xa nhau ngàn vạn dặm
Làm sao anh biết tháng mười xưa
Có nàng áo trắng ngây thơ quá
Thổi nến cho từng mỗi ước mơ

Nầy ngọn nến hồng cho tình cũ
Từ thuở sinh viên ghế giảng đường
Nầy ngọn nến vàng cho tình mới
Mơước một ngày Hậu với Vương!

Ừ nhỉ đêm nay hai mươi đó
Thời gian vó ngựa cứ mờ bay
Ngọn nến đêm nay em không thổi
Anh ở muôn trùng nào có hay !

Kỷ niệm cho riêng mình 20.10.2202

Hoàng Lan Chi

Sư huynh viết cho tôi liền tù tì hai bài:

THÁNG MƯỜI SẮP HẾT

Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi!
Sao nhớ Em thương, nhớ quá trời ,
Nhắm mắt, để hồn Anh tưởng tượng:
Thấy Em đưổi bắt lá vàng rơi

Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi
Sao nhớ dáng ai, nhớ tiếng cười ,
Gió ơi ! Đừng thổi chiều nay nhé,
Là lúc hồn ta thấy chơi vơi …

Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi
Ta cách xa nhau bởi số trời,
Ngày xưa, Anh nhớ, Em có nói :
Hai đứa chúng mình, chỉ "duyên" thôi !

Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi
Anh chẳng thèm tin số trên trời!
Trèo lên mang số về trái đất ,
Đổi lại, hai ta kết hợp đôi .

Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi
Gió lạnh chớm đông đã về rồi ,
Sao khuya lặn hết, trăng còm cõi,
Mình anh nện gót, đội sương rơi


Tháng 10 sắp hết, Em yêu ơi
Mưa bay ướt hết tóc Em rồi,
Cúi đầu đặt nhẹ hôn lên trán,
Em níu xuống thành, nụ " hôn môi"!

Tôi yêu câu cuối nhất vì tôi hiểu ý sư huynh trêu tôi. Trong “Bẩy ngày ngà ngọc” của tôi, cô bé trong truyện chỉ thích được hôn trán. Sư huynh đã trêu níu xuống thành hôn môi.

Còn đây là bài thứ hai:

THÁNG MƯỜI RIÊNG EM

Anh nhớ ra rồi, người Em xưa,
Chuyện kể Anh nghe, buổi chiều mưa,
Mỗi tháng, một mầu, Em chọn nến,
Đốt lên, Em thổi, một ước mơ!

Tháng 8: Lòng buồn thật vu vơ,
Em giận, đêm rằm, sao trăng mờ ?
Chọn nến mầu lam, mầu vương vấn ,
Thổi cho bay hết chuyện vương tơ

Tháng 9: Nơi đây, gió lạnh về,
Mình Anh đếm bước, ánh đèn khuya,
Một cành khô rớt, nghe đơn chiếc,
Vẳng tiếng chim kêu, lạc lõng bè .

Tháng 10 ! Anh nhớ là tháng 10!
Và nhớ một ngày, ngày 20
Anh thấy lòng mình sao diệu vợi,
Em đừng thổi tắt nến 20 !

Tôi cũng thích câu cuối nhất. “Em đừng thổi tắt nến 20”. Nó gợi cho tôi tựa đề của cuốn truyện của một thời xưa “Cái tuổi 20 lần thứ 20”.

Sư huynh là một người khoa học như tôi nhưng tâm hồn văn chương lai láng nên sư huynh viết thơ rất dễ dàng.

Thôi nhé vẫy tay chào Tháng Ấy

Mười năm sau nữa Tháng còn không

Mười năm nến tắt hay không tắt

Tình cũng như không dẫu một lần

Rừng Gió California

Hoàng Lan Chi 10/2014

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.