Tôi là phụ nữ…

Tôi là phụ nữ nhưng không có tính đố kị, ghen tị. Ngược lại, phụ nữ đẹp mà tài giỏi thì tôi càng ngưỡng mộ. Nói có sách, mách có chứng: tôi rất ngưỡng mộ nhan sắc, tài ba của hai vị: Dương Nguyệt Ánh và Dương Như Nguyện. Trong web Hoàng Lan Chi, có đến mấy bài nói về hai người này.

Tôi là phụ nữ nhưng không tẹp nhẹp, nhỏ mọn. Tôi bỏ qua vài cái lặt vặt, chấp nhận “nhân vô thập toàn” và chấp nhận “ làm chính trị đôi khi phải hơi …ác”. Nói có sách: đó là trường hợp tôi áp dụng cho Ts Nguyễn Đình Thắng. Tôi từng viết, có hai người của BPSOS mà tôi ghét vì lý do cá nhân là Nguyễn Đình Thắng và Trần Trang Khanh, nhưng tôi “mắt nhắm, mắt mở”, nhìn vào cái lớn, để quyết định hỗ trợ họ, bảo vệ họ khi họ bị chụp mũ, vu oan.

Tôi là phụ nữ nhưng không thù dai lắm (cười) . Nói có sách: tôi chỉ trích Đỗ Hồng Anh khi ông này binh vực vợ chồng Dương Văn Hiệp-Lưu Lệ Ngọc (vụ án hai vị giám đốc này của Đài Việt Nam Hải Ngọai giao du với Đệ tam tham tá của Tòa Đại Sứ VC, bị tố cáo bởi ký giả Hồng Phúc), chậm trễ trong vụ VTV4 phát hình ở DC, lại còn dùng nick Trần Văn Dư để vu cáo tôi bậy bạ, nhưng khi Đỗ Hồng Anh tổ chức biểu tình tốt ở VA: tôi khen ngợi ông ta. Tương tự, tôi chỉ trích ông Đoàn Hữu Định khi ông làm sai (lúc ông giữ Liên Hội Cựu CS) nhưng khen ngợi khi ông dẹp được vụ Đàm Vĩnh Hưng ở DC.

Tôi là phụ nữ nhưng tính giống …Lục Vân Tiên. Sáng nay tôi mail la lối “lão gà” của tôi. Lão “gà” là Lão Gà Tre, chủ báo Thế Giới Mới-TX. Tôi la lối là “lão là đàn ông mà lười biếng không chịu quét nhà. Khi công nương quét lại cản là sao?”. Vấn đề là vầy: trong khi tào lao, lão nói lão đọc trên net là ai đó nói HLC can thiệp vụ Dương Nguyệt Ánh rồi bây giờ lại vụ Nguyễn Đình Thắng. Thôi lo văn học đi. Tôi ong óng miệng la lão “Lão nói thế mà nghe được hử? Tui là giữa đường thấy việc bất bằng không tha. Tui can thiệp nhiều vụ rồi, lão quên hử? Vùng Dallas của lão có tay Hưng và vài lính kiêu binh quậy, có tui và chị họ tui từ xa lên tiếng. Còn vụ Montreal, họ làm bậy, ngày 30/4 là 30/4, đâu phải là ngày thảo luận về S-219 mà họ gạt hai "cô bé" của tui. Tui phải can thiệp cho họ chừa. Còn Nguyễn Đình Thắng, khi không tay Hữu Nguyên cứ đi theo truy sát Thắng, tui phải can thiệp chớ. Tay này cũng từng là bạn tui. Tui đã cảnh cáo hắn là muốn đánh Thắng phải có chứng cớ. Ai dè hắn hứa với tui nhưng có trời mới hiểu hắn nghĩ gì nên hắn cứ thế vu cáo Thắng. Thử hỏi Thắng làm gì có hại cho cộng đồng hay Thắng làm tốt? Từ việc xin fund cũng trày vi tróc vẩy mới có để hoạt động, toàn là phục vụ cộng đồng đến việc không xin fund mà hô hào mọi người đóng góp để giúp cựu quân nhân hụt HO đợt đầu, được giúp ở HO đợt sau. Thử hỏi không có tổ chức BPSOS, ngư dân không giỏi Anh ngữ bị bão Katrina sẽ phải gõ cửa cơ quan Mỹ, xí xa xí xô tiếng Anh. Nếu không có tổ chức BPSOS, thì phụ nữ không giỏi tiếng Anh, khi bị bức hiếp, kêu cứu làm sao, nhờ ai giúp đỡ. Rồi các công nhân Việt trong chương trình An Toàn Nghề Nghiệp nữa, cũng nhờ BPSOS nhiều vì đa số công nhân có nói giỏi tiếng Mỹ đâu. Chưa kể chương trình khai thuế, giúp thi quốc tịch…Còn việc Thắng chơi với nhóm thế hệ 1,5 và Thắng làm gì kệ xác Thắng. Khi không la làng lên cứ làm như Thắng ba đầu sáu tay, bây giờ Thắng mà hạ san cùng năm mươi tay "hào kiệt" của Thắng thì cộng đồng sẽ thế này thế nọ. Lố bịch không thể tưởng. Tui nghi ngờ ai đó hay VT ra lịnh Hữu Nguyên tấn công Thắng quá.”. Khi “bà chằng” la lối thì …các ông thường im! (cười). ( tôi biết tỏng là mấy “chả” nhường tôi vì …thương tôi chớ không phải sợ tôi đâu!)

Tôi là phụ nữ mà ưa chuyện …không phải bếp núc. Tôi ăn theo kiểu không giống ai nghĩa là luộc rau rồi xay tất tần tật ra kèm ít trái cây và uống. Tôi chỉ nhai cái gì tôi thích thôi. Cuối tuần thì ăn bậy đồ mua ngoài tiệm chớ nấu nướng thì là nữ hoàng làm biếng. Đi shopping thì đến thẳng nơi muốn mua, chớ có la cà. Tôi thích tào lao chuyện thời sự với đàn ông hơn là tán dóc với phụ nữ.

Tôi là phụ nữ mà tính nóng hơn Trương Phi. Người nào ăn chậm, nói chậm, làm chậm là tôi hét lên rồi. Hôm vừa rồi có việc gọi ATT. Phải đi qua thông dịch nhưng tôi bảo cô thông dịch “Nó nói, chị hiểu gần hết, chỉ có nói là chị không lẹ thôi. Em tóm tắt ý chính đi!”. Tên kỹ thuật cù cưa không chịu check đường dây coi good không, tôi nổi nóng “ Ủa. Trước khi cho người xuống sửa, tui muốn check coi net đến nhà tôi good không mà không chịu làm là sao? Đưa ID number đây!”. Tên kỹ thuật nói là cậu ta sẽ kêu manager của cậu ta. Tôi nói với cô thông dịch “Chị không cần manager. Nói nó đưa ID đây.” Cái cô thông dịch này cũng hơi ngớ ngẩn, cô ta bảo “Nó đâu có quyền cho chị?”. Thế là “bà tổng” cự ngay “Ai nói với em đó? Tôi không hỏi tên nó. Mỗi nhân viên có một ID number. Tôi phải complain với boss cao của nó chớ không phải manager của nó nữa”. Vậy mà khi nường manager tiếp chuyện, “bà tổng” cũng đòi cho được ID number. Nói vậy chớ sau đó hạ hỏa, tôi cũng tha, không viết thư complain với big boss của nó nữa. Đấy, xem tôi như vậy thì làm sao tôi về VN sống với vc được?! Khi mà tụi vc nó coi dân như chó?! ( cười). Lão Phạm Bá Vinh sáng nay gọi điện thọai nói là người bạn mà tôi cũng biết vì có viết bài cho Sóng Thần, về CA chơi và lão muốn giới thiệu để đi chơi cho đỡ buồn. Tôi trả lời “Ai nói với ông là tôi buồn? Sau nữa, người nào ái mộ văn mợ thì mợ gặp một lần cho biết chứ mợ không có nhiệm vụ làm tài xế cho ai hết ông hiểu chưa? Mà ông cũng đừng bầy đặt làm mai nhé. Mợ Lan Chi là bà chằng, mợ không nể ai cả, mợ không sợ ai cả nên không có tên đàn ông nào trị được mợ hết”. Lão Phạm Bá Vinh cười ha hả!

Tóm lại tôi là phụ nữ mà có nhiều cái của phụ nữ tôi không có! Nói đúng hơn thì ngày xưa thuở nữ sinh Gia Long hay sinh viên Khoa Học, cũng có đấy, nhưng nhờ ơn …chồng con, nhờ ơn vc, những cái "đáng yêu" của phụ nữ đã biến mất không còn dấu vết (hic)!

Chỉ có một cái của phụ nữ mà tôi còn là …cô ký điệu. (cười).

Xem này thuở mười tám nhá, lúc mới vào đại học Khoa Học, tóc kiểu như Giao Linh, một bên cúp vào, một bên quớt ra đó:

Năm xưa "em" đi chùa Hương (1994)

Còn thuở hai con này: Con gái Quỳnh Chi đầm hồng, sinh nhật năm bé 11 tuổi ( 1995), mẹ bé 46 tuổi rồi nha

Với nhà đại họa….sĩ Vũ Hối ở Sài Gòn Road tại Virginia 2004:

Rồi, với "anh hùng" Trần ngọc Huế (Anh hùng và kẻ bội phản, một cuốn sách của Mỹ viết về anh Huế) và vợ chồng cô Dương Nguyệt Ánh năm 2007:

Khi đã về CA 2012

Hoàng Lan Chi

7/2015

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.