“Chị Hai” Với Cộng Đồng Mạng Nhỏ

Hiện nay, trừ những người quá lạc hậu thì đa số người Việt hải ngoại đều có cộng đồng mạng cho riêng mình.

Cộng đồng mạng có thể là nhiều nhóm (group) về e-mail. Nhóm nói chuyện văn thơ, nhóm nói chuyện thể thao, gia chánh. Một số “hợp thời” thì có thêm cộng đồng bạn ở facebook.

Tôi cũng vậy, có nhiều nhóm nhỏ để giao thiệp. Một cộng đồng mạng nhỏ, hay nói chuyện thời sự của riêng tôi mà tôi đặt tên là "List Thời Sự" thì có chuyện vui như vầy: đa số gọi tôi là “chị Hai”.

Nguyên ủy của “chị Hai” là từ Ms Huỳnh Quốc Bình. Lý do gì mà Bình gọi chị Hai thì tôi cũng quên rồi. Thoạt đầu, tôi trêu Bình rằng người Bắc sẽ hiểu chị Hai giống như người giúp việc đó. (cười mếu). Bình trả lời lại, dạ không phải, chị Hai là người lớn nhứt trong nhà, uy quyền, theo kiểu “hét ra lửa mửa ra khói” và đàn em thì khiếp vía chị Hai. Tôi gật gù. Thế thì nghĩa chị Hai cũng giống với nghĩa bà Tổng mà lũ em, con, cháu trong nhà đặt cho tôi. Bọn này chuyên môn vầy “ Bà Tổng phán rằng..” hay “Coi chừng bà Tổng chửi đó!”.

Mỗi khi nghe gọi chị hai, tôi vừa vui vừa buồn.

Buồn vì mới ngày nào mình là cô nữ sinh ngây thơ, ngơ ngác của Gia Long.

Buồn vì cũng mới ngày nào mình là cô sinh viên vừa tồ vừa ngố trong Khoa Học.

Nếu không có VC thì cái cô nhỏ vừa tồ, vừa ngố, vừa ngây thơ đó đã có một cuộc đời khác bây giờ rất nhiều.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Con đường chạy trốn cộng sản của tôi sao mà gian nan quá, để đến nỗi khi đặt chân được lên xứ tự do thì ối thôi, trí đã mòn, chân đã mỏi, mắt đã mờ. (khóc nức nở).

Bây giờ, già ơi là già. Già đến nỗi các “cậu mợ” ở tuổi tri thiên mệnh ( nghĩa là cũng già chớ bộ, đúng không), gọi tôi là chị Hai.

Vui là nghe gọi chị Hai, có cảm tưởng tình thân trong gia đình.

Út Gia Long của tôi, út Một, ( tôi có hai Út Gia Long trong nhóm nhỏ) hay viết vầy Em thấy Hai viết cái đó hay đó. Chèn đét ơi, nghe Hai, Hai, sao giống miệt quê dữ ớn nghen. Hai à, biểu chút coi. Hai à, ăn cơm chưa zậy. Nghe thiệt là thương, phải hôn bà con cô bác?

Một lần, một cô em, không phải muội Gia Long mà là dân trường tây, cô Dương Nguyệt Ánh, cũng viết vầy “Chị Hai coi nè, bài của em không biết ai trong Gia Long sửa vầy nè”. Tôi bật cười khi đọc lá mail “thân thương, thân tình, thân yêu” đó từ Ánh.

Hôm qua, tôi gọi cho một cậu em, cũng cỡ ngũ thập. Sau khi nghe cậu “Allo, chị Lan Chi”, tôi bắt đầu vầy “Em có muốn chị Hai uýnh em không!” “Sao vậy chị”.

Đấy, cộng đồng mạng nhỏ của tôi gồm toàn những người trí thức, có giáo dục, có địa vị trong xã hội Hoa Kỳ, và luôn lễ phép với chị Hai. Chúng tôi đối với nhau đúng là như chị em trong một nhà.

Thật ra, cộng đồng mạng nhỏ của tôi về thời sự cũng có vài ông lớn tuổi hơn. Tuy thế, khi nói chuyện với mấy ông này thì tôi chả ngoan như các em (tuổi tri thiên mệnh) đối với chị Hai mà tôi hay cự mấy ông đó thì có. Vd vầy:

-Không cãi nữa. Lão làm theo ý lão, mợ không nói nữa.

-Ông hay nói hồ đồ quá, người ta đánh giá mình kém đó. Bà chằng nghĩ là ông cần coi lại những điểm hồ đồ trong bài của ông.

-Lão viết cái đó OK, công nương đồng ý với lão.

Có nghĩa là các em nhỏ tuổi hơn thì ngoan với HLC, còn HLC thì coi mấy ông lớn tuổi hơn, như củ khoai lang sùng hay khoai lang Dương Ngọc gì đó! (cười cười). Hư quá nhỉ?

Nói nhỏ, một cô em đang xúi tôi viết một bài “essay” cho teacher người Mỹ là “So sánh đàn ông Mỹ với đàn ông VN”. Tôi trả lời, đề tài coi bộ hay. Tôi sẽ viết!

Hoàng Lan Chi

10/2015

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.