Tôi vẫn cảm ơn internet vì đã giúp chúng ta mở rộng quan hệ nhiều và nhanh. Từ internet, tôi có những “cộng đồng mạng nhỏ” của riêng tôi. Nhóm nói chuyện văn nghệ, nhóm bàn chuyện thời sự, nhóm nói chuyện gia chánh.
Internet cũng đem đến cho tôi những người tôi ái mộ. Tôi ái mộ họ có thể là văn, có thể là thơ, có thể là nhạc, có thể là trí thức, có thể là sự thành công trong xã hội Hoa Kỳ, có thể là tâm tình họ với quê hương VN, và buồn cười là vì sắc đẹp của họ nữa.
Hôm qua nói chuyện với một cô em, tôi sôi nổi nói về một nhan sắc. Đó là một người mẫu Pháp-Việt. Tôi chưa thấy ai đẹp hoàn hảo như vậy. Người mẫu thì thân hình đẹp rồi miễn bàn đến. Tôi nói về sắc đẹp. Cô này, người bên phải trong hai người dưới đây, có khuôn mặt rất tuyệt, không có một lỗi nào và hết sức sang trọng, quý phái.
Buổi tối lang thang tìm bài cũ trong computer, tôi nhặt ra được một bài thơ của CPSN mà tôi vẫn thích. Bốn câu cuối của bài đó đây:
Tôi không biết bên ấy có buồn không
Cũng chưa lần nào nghe ai nói
Nhưng cứ từng mỗi hòang hôn
Gió nhắn trên sông như lời chị gọi
Tôi chuyển cho một cậu em, chủ tịch cộng đồng, có nghĩa đó là một người trong nhóm thời sự vì cậu là người rất thích thơ. Cậu viết trở lại cho tôi vài câu thật dễ thương, nhái theo bốn câu thơ trên:
Tôi không biết bên Úc có buồn không
Cũng chưa lần nào nghe ai nói
Nhưng cứ từng mỗi hòang hôn
Gió nhắn trên biển như lời chị gọi
“Các chú lo liệu đừng để CS lấy mất CĐVN”
Dễ thương và làm tôi bật cười. Bật cười vì cậu vẫn cảm ơn tôi đã làm nhiệm vụ “giải độc”, “quét rác” cộng đồng.
Tôi viết tặng lại cho cậu, bài thơ tự do sau. Tôi chưa đặt tựa. Thôi thì nhờ người được tặng, đặt hộ vậy.
Mai mốt chị về bên ấy
Gió mùa Thu có buồn như nơi đây
Trời mùa Đông chắc tuyết cũng chả phủ dầy
Như năm xưa DC phủ trắng mầu trăng lạnh
Rồi mùa Hạ cũng không rực hoa giấy đỏ
Và mùa Xuân, sẽ sao nhỉ
Em ơi!
Cuộc đời như những chuyến tầu
Mỗi khoảnh khắc qua ga là một thời không trở lại
Người tiễn đưa hay kẻ ở chắc giống nhau
Như tâm trạng và nỗi buồn chia cách
Phải không em!
Mai mốt chị về bên ấy
Sóng trùng dương vị mặn cũng như nhau
Xanh trời kia cũng chẳng khác chi nhau
Lòng tự hỏi rồi có gì khác biệt
Xuân, Hạ, Thu, Đông
Xuân Hạ rồi lại Thu Đông
Thế, em nhỉ!
Hoàng Lan Chi
10/2015