Chọn lối sống cho phù hợp thời đại @- Dec 6, 2021

Trích LanChiYesterday-Những vụn vặt đời sống quanh tôi

CHỌN LỐI SỐNG CHO PHÙ HỢP THỜI ĐẠI @

Lâu lâu đọc bài "ta thán" của Phe Ta ( "Phe Ta" là những cụ trong cái giỏ Thế hệ 1 ở hải ngoại tức là cao niên từ 7 bó trở lên) thiệt là thấy lòng "não nuột" ghê. Vì thế tôi phải suy nghĩ và viết bài này. Gọi là chia sẻ ít kinh nghiệm của "Bà Tổng" HLC. Tất nhiên có người sẽ áp dụng theo và có người không áp dụng được.

Trước hết phải lược sơ vài "nỗi niềm" của ông/bà thời nay nhe:

TRÍCH: Nhớ hồi mới qua, tuổi đã cứng cạy, tui thôi, không còn mơ công danh sự nghiệp gì nữa, cày như trâu, ráng mua cái nhà thiệt bự cho con cái ở chung. Lúc tụi nó có vợ có chồng thì mình nhường phòng lại, de ra ‘garage’ mà ở. Vậy mà tụi nó đâu chịu, bồng túm nhau đi hết ráo! Chuyện rằng: ‘Nội thấy năm nào mua quà Giáng Sinh cho một đám cháu mà phải là quà đúng ý, tụi nó mới hài lòng! Thiệt là khó! Nên năm nay Nội quyết định rằng sẽ gởi cho mỗi đứa một tấm ngân phiếu. Thiệp Giáng Sinh, Nội viết: “Chúc tụi con một mùa Giáng Sinh vui vẻ. Tái bút: Hãy tự mua quà cho mình nhé!”

Sau đó, ngạc nhiên thay, không nghe đứa nào gọi điện chúc mừng lại hay trả lời trả vốn gì ráo trọi?! Một hôm, sau Tết Tây, lục trong chồng sách vở, Nội hiểu tại sao rồi. Vì Nội chỉ gởi thiệp Giáng Sinh mà quên gởi đi những tấm ngân phiếu của mình cho chúng nó! Già rồi hay quên trước quên sau là vậy đó!

Còn bạc còn tiền còn đệ tử! Hết cơm hết gạo hết ông tôi! Đời là thế! Hổng có ngân phiếu thì không Nội Ngoại gì cho nó mệt!

Ngưng trích

Thú thiệt đọc xong tôi mũi lòng chảy nước mắt tong tong. Giời ơi cái kiếp ông/bà thời @ sao mà khổ thế. Ra gara ở mà chúng nó vẫn bay đi, không cần biết cái tổ ngày xưa đã nuôi dưỡng chúng ra sao. Giời ơi chúng dạy con cái chúng kiểu gì mà "mua quà Noel không đúng ý là không hài lòng"

Nghe sao mà "não nuột" dữ vậy trời?

Đã từ lâu tôi từng biết thảm cảnh của nhiều ông/bà nhưng tôi có khuyên thì họ không nghe nên thôi để họ tiếp tục gậm nhấm nỗi buồn của họ.

Tôi khuyên họ là phải cố gắng làm quen với e-mail, với net, với youtube, với Facebook. Đừng có suy nghĩ lạc lậu là lên net chỉ để xem phim bậy, để tán gẫu vô bổ. Họ không biết nên cứ tưởng net là thế, mail là vậy. Cơ khổ. Người biết một mà không biết hai là vậy đó.

Thật ra sau này Ipad đã giúp ích rất nhiều cụ. Các con chỉ dẫn và các cụ đã biết mở Ipad để coi phim. Nhiều cụ nghe ô Pháp Hòa giảng hầu như 24/24. Nghe suốt ngày cho đỡ quạnh quẽ trong căn nhà vắng. Ipad cũng giúp nhiều mợ nail (vốn hơi dốt computer nên không biết e-mail, không biết gõ ở computer) hội nhập vào Facebook vì gõ được tiếng Việt có dấu. Vì tham gia được vào xã hội chung quanh qua Facebook, twitter, youtube , live stream nên họ không thấy "ngu ngốc" (vì đã biết được nhiều tin tức chung quanh) , thấy vui vẻ vì cũng cho được ý kiến ý cò với một vấn đề nào đó, cũng sung sướng vì qua net biết "donate" tiền cho một vụ nào đó.

Nhưng bên cạnh đấy vẫn còn nhiều cụ không chịu học nhất là các cụ bà ngấp nghé 80 hay ngoài 80. Mấy cụ này còn không biết text nữa cơ! Thiệt tình, giao thiệp với mấy cụ "cực kỳ lạc hậu" này, tôi rất mệt. Mệt vì cái kiểu cứ gọi điện thọai qua lại và cứ "vuột nhau". Mất thì giờ kinh khủng. Nếu cụ ấy biết text thi khỏe re rồi. Không gặp thì text là xong ngay vấn đề.

Chính cái "lạc hậu" đã khiến nhiều cụ rơi vào "những nỗi niềm cay đắng" như đoạn văn tôi trích ở trên. Ơ hay nếu có bạn (cũ và mới) ở net thì chia sẻ đủ thứ và cần gì lũ con hay cháu hỏi han? Chúng nói chuyện: fine; chúng không gọi: fine luôn! Mình tặng quà, nó cảm ơn: fine. Quà không đúng ý cháu, nó quên cám ơn: fine luôn. Khi đầu óc, tâm hồn, tình cảm không dành trọn vẹn cho con hay cháu thì sẽ không đau lòng trước thái độ, cư xử của chúng. Chúng cũng không muốn mình dành trọn đâu vì như thế chúng mệt lắm. Cứ hỏi thầy Pháp Hòa đi sẽ biết!

Tôi là người làm quen net rất sớm ngay từ 2000. Thuở đó đã tung tẩy lên net viết bài ( vì thích viết lăng quăng từ xưa và "lụm" vô số fans ( già trẻ trai gái có đủ). Tôi chịu khó học kỹ thuật computer từ đệ tử nên tôi có mail cũng sớm, biết làm chương trình audio phỏng vấn, âm nhạc rất sớm. Sau này tôi cũng tham gia Facebook cũng sớm luôn. Đa số người Việt già hay sồn sồn mới chỉ tham gia từ 2012 gì đó chứ tôi có Facebook từ 2009. Tôi cũng tham gia các diễn đàn yahoo hay google từ 2004.

Túm một phát là tôi tham gia các social media sớm nên tôi không bị rơi vào tình cảnh sau:

-Vò võ chờ con cháu đến thăm vào cuối tuần hay cuối tháng.

-Mất thì giờ nấu nướng và chờ vợ chồng tụi nó đến lấy đồ ăn. Có khi nó không đến lại lủi thủi ôm đồ vào cất tủ lạnh, lòng đau đớn!

-Không thì giờ để "lắng nghe con tim rỉ máu" khi cháu quên cám ơn quà của mình

Trái lại, tôi "bảnh" ở chỗ này:

-Tôi tự học hi-tech khá nhiều và có đệ tử để hỏi nên con cái còn khuya mới "bắt nạt" được tôi khoản máy móc.

-Tôi tự lập từ bé nên cái gì cũng chú ý học và biết làm tất tần tật khá nhiều thứ. Do đó còn khuya con cái mới bắt nạt được. Thậm chí bọn trẻ cỡ 40t bây giờ đến nhà giúp tôi và chúng sẽ làm sai nếu không có "bà chằng" ở bên chỉ bảo! Tôi học mọi thứ thông dụng trong cuộc sống từ người khác, từ sách vở, từ google…! Người chịu khó học hỏi thì biết nhiều thứ và sẽ thấy cuộc sống dễ dàng thoải mái vì mình không phải "dựa" vào con cháu. Muốn đi VN? OK có ngay net để xem, mua vé, book khách sạn! Muốn gia hạn bằng lái xe hay hỏi về medicare? OK có ngay google hay bạn bè Facebook!

-Tôi dạy đạo đức luân lý giáo khoa thư cho cháu nội khi tôi đưa chúng đi học dưới hình thức "Đố Vui Để Học".

Vd gần nhất nha: tôi ra câu đố như sau

Câu đố 1: Con cái phải hiếu thảo với cha mẹ vì:

-Cha mẹ là người đẻ ra ta

-Cha mẹ là người nuối nấng ta nên người

-Cả hai câu trên đều đúng

Câu này dễ nên hai "thằng ranh" của tôi chọn đúng. (câu 3)

Câu đố 2: tôi tiếp tục ra câu này:

Cháu chắt phải hiếu thảo với ông/bà vì

-Ông/bà là người đẻ ra cha hay mẹ của ta

-Ông/bà là người nuối nấng cha mẹ ta nên người

-Cả hai câu trên đều đúng

Hai tên nhóc vẫn chọn câu (3). Tôi nói " Sai rồi. Nhiều khi ông/bà ở xa, vd ở VN đi thì đâu có nuôi nhưng ta vẫn phải có hiếu với ông/bà chớ"

Cháu nội tôi hay cãi (chắc giống bà nội quá!), nó gân cổ " Không được. Tại nhà Vinh thì vậy mà"

Tôi du di " OK. Bà nội tạm cho là đúng đi. Vẫn được 5 điểm". Nhưng hôm sau tôi bẻ ( phải bẻ chớ vì bà nội huấn luyện cho lũ cháu phải "tư duy" sâu sắc mờ. Cái này là "chữ nghĩa VC" đó nghe!) " câu đố của bà nội là "Cháu chắt phải " nghĩa là bà nội nói chung chung chớ bà nội đâu có ra câu đố "Vinh Khang phải" đâu mà VK cãi với bà nội là VK đúng vì trường hợp VK là bà nội ngoại có nuôi dạy VK! À, tất nhiên hai thằng nhóc phải "thua" chớ. "Tía" nó còn thua nói gì nó phải không!

Trở lại vấn đề nhe. Không nên ngồi đó than van vì bọn trẻ chúng "ngu" lắm. Chúng không biết đâu. Do đó thay vì buồn bã vì nó không cám ơn quà thì tôi chọn lối "nói thẳng vào mặt nó"!

VD nha, tôi thở dài và hai thằng nhóc vẫn líu lo. Tôi cố tình thở dài sườn sượt to hơn và hai thằng nhóc vẫn líu lo tiêng Anh với nhau. Tôi bèn la lên (!) " Ủa tại sao bà nội thở dài mà hai đứa vẫn nói chuyện vậy? Phải im và hỏi bà nội ơi, bà nội buồn chuyện gì mà thở dài vậy chớ!" Tất nhiên hai thằng nhóc im re và tôi luân lý giáo khoa thư " Lần sau nếu thấy bà nội thở dài thì hai đứa phải hỏi thăm bà nội nghe không" Hai thằng răm rắp "dạ".

Đấy. Tụi nhóc "ngu" đạo đức học lắm. Phải dạy nó chớ. Tôi đâu chọn con đường "âm thầm lặng lẽ, gậm nhấm nỗi buồn". Tôi chọn con đường "la làng". "La lên" và cháu mình hiểu. Lần tới, nó sẽ biết xử sự đúng. Mèn ơi, uốn cây khi nó còn non. Chứ khi nó 11,12t mới dạy thì còn khuya nha. Lúc bây giờ nó ở tuổi chướng thì nó cãi, nó vùng vằng, nó nói hỗn chớ không "dạ" như khi nó con bé đâu.

Thôi kết luận nè: các cụ lo tham gia các social media để đọc bài hay, chia sẻ kinh nghiệm, nếu không gõ được thì kêu ( bồ của cháu đến chỉ vì nó đang cần o bế cháu mình mà), xem youtube, coi phim và mặc kệ con cháu đi. Chúng có đời sống riêng của chúng. Mình không cần làm phiền nó. Còn tất nhiên bọn chúng cũng đâu phải là thứ cà chớn đâu. Khi cha mẹ đau ốm thì nó phải tới, phải chăm sóc chớ. Nó mà không làm thì mình tốc váy lên net ….chửi nó!!! Coi nó sợ không! 😊

Hoàng Lan Chi

12/2021

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.