Cụ Cao Niên Luôn Làm Tôi Bật Cười

Thứ Ba, bầu cử.

Tôi ghét ông thầy dậy Anh văn vì bênh Obama và nói những câu thấy ghét nên nghỉ học. Tuy vậy cũng lu bu nhiều chuyện và không theo dõi được TV nhiều.

Khoảng 8g PM, tôi mail hỏi anh bạn. Anh viết “Chắc OBM thắng. Thôi ráng chịu đựng thêm 4 năm nữa.”

10g30 PM, tôi gọi cho bà chị họ. Hai chị em “đồng thanh tương ứng”…chửi “bọn dân chủ” và “bọn da trắng ngu”! Ở xứ này có cái sướng là được nói. Cuối cùng thì tôi nói “Chửi cho vui vì mình ghét Obama và bà vợ xấu xí độc ác của lão chứ thật tình mà nói, một đám tư bản gộc, họ thừa hiểu không thể để Mỹ mất vị trí cường quốc số 1. Cộng Hòa hay Dân Chủ nắm quyền tổng thống thì chính sách đã được hoạch định cả ngắn và dài hạn, nhất là ngoại giao, quân sự vì hai lãnh vực này quyết định đến kinh tế không nhỏ.”

Tuy thế, mình ấm ức vì dân trung lưu bị bóc lột. Phen này mợ Obama sẽ tung hoành hơn kỳ trước. Mợ sẽ dùng tiền đóng thuế (chết bỏ) của đám trung lưu để mợ đi du hí. Đám giàu sụ bị mẻ ít thôi.

Thời tiết năm nay kỳ cục.Calitháng mười vẫn nóng. Qua 11, ngỡ là mát, ai dè lại trở chứng có những hôm ban ngày nóng đến 90 như “weekend” vừa qua. Có vẻ tôi hơi quen với khí hậu Cali hay người khỏe hơn thì không biết nhưng có những hôm trời trở lạnh, trong phòng chỉ có 62 độ, tôi không gào lên như năm 2010 nữa. Nhớ lại năm 2010, tôi “gào ầm ỹ” là “giời ơi, trong phòng mà nhiệt độ chỉ 62 độ thì mần răng tui chịu được? Tui phải mặc 2 quần, 3 áo!” Năm nay chỉ một quần, hai áo thôi!

Chuyện các cụ cao niên 

Lan man sang chuyện các cụ cao niên. Các cụ có lòng nhưng vài cụ không theo kịp “high tech” của internet. Còn nhớ khoảng 2004, rất nhiều cụ và mợ không biết dùng mails. Con số đó bây giờ giảm rất nhiều. Các cụ và mợ đã thấy được sự ích lợi của e-mail và internet.

Mới đây một cụ viết rằng cụ phải copy bài tôi ra word để …phóng to lên đọc cho dễ. Tôi cười ngất “Sao ông không bấm Ctrl và dấu cộng thôi là tự động đọc được chữ to ở net?”. Ông cụ giả nhời “Sao bà không nói sớm để lâu nay tôi cứ phải copy!” Cơ khổ, hèn gì tôi nhận mail ông cụ, cứ là chữ to như con gà mái dầu!

Một cụ khác thì “Giời ạ, mấy bạn già của tôi nói rằng quái lạ, bà cũng già như chúng tôi mà sao bà viết bài trình bầy rõ ràng, mầu mè, thụt ra thụt vào, nói đến đâu có dẫn chứng đến đó, link liếc hẳn hoi.” Tôi lại cười ngất “Tại mấy ông chỉ thích xem đồ nhảm nhí ở net, không chịu học hỏi! Còn tôi, con người khoa học nên thích khoa học và sau nữa, thời buổi net mà viết câu văn dài ngoằng, chấm phẩy lộn xộn, viết liền nhau, thì ai đọc? Muốn thuyết phục họ điều gì thì mình phải trình bầy sáng sủa cho họ để “lướt” chứ. Mọi cái, tôi cũng phải tự học, tự mò vậy. Thời gian xem phim nhảm nhí của mấy ông, tôi dành để mò mấy cái hữu ích của net!”
 
Đến ..cụ cao niên luôn làm tôi bật cười!

Cụ cao niên hay bị tôi trêu là cụ BXC. Cụ không giận tôi khi bị trêu mà  ngược lại cụ còn làm tôi bật cười nhiều lần khi đọc mail cụ. Đây này, mail mới nhất cụ gửi tôi như sau:

Bà Chi ôi,
Tôi không mở được attach của bà ! Bà làm răng thì làm ! Sau khi download, nhấn Open thì nó nói rằng:  Word can’t open !

Tôi biết bà rất cẩn trọng khi viết bài trên Net, và tôi học hỏi được khá nhiều nơi bà; khiến cho các bài viết của tôi, dù ngắn dài, đều sáng sủa và dễ đọc hơn. Tôi cũng chú ý chấm, phẩy cẩn thận hơn.

Ngày xưa, thầy dạy Việt văn của tôi là giáo sư Thạch Trung Giả [Người Trong Đá?], và sau này, là giáo sư Nghiêm Toản. Cả hai vị đều vô cùng nghiêm khắc về chữ nghĩa, chấm phết của học trò.

Cụ Nghiêm Toản thường kêu tôi bằng ” tiên sinh “. Khổ thân tôi, mỗi khi bỏ dấu chấm , phết sai, hoặc quên, không chấm, phết, cụ kêu ” tiên sanh ” BXC đứng dậy trước lớp, ra lệnh cho tôi phải đọc “áng văn chương  bất hủ ” của mình rõ to, rồi nghe cụ bình luận. Cụ ” bình ” đến đâu, mình muốn độn thổ tới đó; nhất là trong lớp lại có nhiều mợ đẹp như mợ LC, cứ  nhìn vào hai cái tai đỏ rực và nóng rát của mình mà tủm tỉm !

Có lần cụ Nghiêm Toản nản quá vì tôi chấm phẩy bừa bãi, cụ bảo tôi: ” Thưa tiên sanh, nếu từ nay tiên sinh viết đúng chấm, phẩy, tôi xin kính cẩn biếu tiên sinh điểm 10/20, bất kể ý nghĩa trong “áng văn chương ” của tiên sanh hay dở ra sao. Ngược lại, nêu tiên sanh ưa bỏ chấm phảy tùy hứng, tôi sẽ trân trọng tặng tiên sanh hai số không. “

Rồi cụ quay ra nói với cả lớp ” Thưa các thày, cô Tú, tôi rất buồn mà nói rằng : các thầy, cô Tú chưa biết chấm, phẩy khi viết. Các thầy, cô Tú có viết văn chương hay hơn Lý Bạch bên Tàu hay Tản Đà Việt nam, nhưng các thày không biết chấm phảy, thì độc giả của các thày sẽ nhìn ngay ra cái” tài ” của các thày thôi !

Học như thế, thày dạy như thế rồi, mà khi ” ra đời “, tôi vẫn còn ngu như bò!
BXC
 
Tôi giả nhời cho cụ và “add” thêm vài cụ “Ông chịu học như vậy, giỏi lắm. Cần học cách đặt titlle, cách chấm phẩy sao cho clear, cách trình bầy sao cho sáng sủa thì bài mình có kết quả, nhất là khi mình oánh việt gian! Tui để ông T, ô M vô đây! Tôi muốn mở một lớp huấn luyện quý cụ cao niên quá. Khổ, các cụ viết tùm lum, dài dòng, làm khổ tôi quá!”.
 
Cụ T, người chúa “nhảm nhí” viết reply all:

“ Xin cám ơn cô giáo cho nhập học. Sẽ cố gắng học nhiều thứ trừ thứ này vì..rành lắm zồi..
 
, “thụt ra thụt vào”,
MS

Tôi biết tính cụ này từ bao năm qua, chả hoài hơi mà giận (!), chỉ viết “ Cô giáo cảnh cáo trò T dám giỡn mặt cô giáo. Nếu trò T còn tái phạm, cô giáo sẽ đuổi ra khỏi lớp. Hừ”. Cụ T tiếp tục cù nhây “Dạ thưa cô.  Em không dám lười học nữa ạ.  Cô dạy cái gì em cũng học cho thuần thục ạ..Cô đuổi em thì em biết học với ai.  Hu hu!!”.

Đấy mấy cụ già chỉ giỏi nhảm nhí, không chịu học hành tử tế! Rồi so bì vì sao “bà cụ” Lan Chi chỉ thua mình vài tuổi mà “mụ ấy” viết bài rõ ràng vậy!

Cụ BXC hôm trước còn làm tôi bật cười vì một lá mail của cụ. Tôi có fw cho vài thân hữu, họ cũng bật cười theo. Đây là mail cụ BCX ( tất nhiên tôi phải xin phép cụ rồi mới công bố chứ) với subject là “Phàn Lê Huê thời đại”:

Bà Lan Chi à,

Tôi đã đọc hết các bài bà viết về sách của bà DNN và bài phê bình của ông tiến sĩ Kim Thanh.
Bà xứng danh Phàn Lê Huê. Bà phản ứng sắc bén, mạnh mẽ và minh bạch, không chê vào đâu được. Nhưng hay nhất là bà vẫn giữ được vẻ ôn hòa, lịch sự, và tự chế, rất đáng ngưỡng mộ. Ấy là vì bà có ” chính nghĩa ” : bà có lý lẽ đúng, và có tài diễn đạt rất  cao.

Bà nói rất hợp lẽ : Phàm muốn phê bình một cuốn sách, phải xét nội dung của nó cũng như văn phong, tài diễn đạt và sức lay động của tác giả tới tâm hồn người đọc. Những sai lầm về chính tả, ngữ pháp nhất là khi viết ngoại ngữ đối với một người Việt, nên được người gọi là thức giả trưởng thượng, chỉ ra nhẹ nhàng và xây dựng, không nên mỉa mai, châm chọc. Có như thế mới là trưởng thượng, là học cao hiểu rộng để được khâm phục.

Khi đã dấn thân viết lách, thế nào cũng có những chuyện bực mình. Bà không nên vì thế mà ” xa lánh cuộc đời ”  và lấy thế làm phiền!

Như tôi đây, cả ngày rú rú trong nhà, có viết lách chi đâu; thế mà vẫn lãnh đạn trên net mới khổ !.

Nguyên do là gần đây, nhiều nơi sắp làm giỗ cho cố Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm. Tôi có ông bạn ở Massachussett mời tham dự. Tôi viết vài câu cảm ơn ông ta, và nhắc lại cái thời thanh bình, an lạc, của Đệ Nhất Cộng Hòa. Lập tức tôi nhận được hàng chục mail xỉ vả tôi là ” bọn Gia Tô hoài Ngô, lũ Cần Lao ác ôn, bọn ăn cơm thừa canh cặn của nhà Ngô , là con cháu của bọn Gia Tô xưa kia từng làm tay sai cho Pháp, rước voi Tây dày mả tổ, nhận giặc Ngô làm cha !…”

Thoạt tiên, tôi định mặc mẹ sự đời, mặc cha cái bọn nick ma, nick quỷ trên net. Nhưng nó cứ viết hoài, thành ra mấy ngày qua, tôi xung thiên nộ khí, tôi điên lên, có viết vài câu như vầy: ” Này, bố mày đây không phải Cần Lao ác ôn; ông mày đây cũng không là Gia tô rước Tây, cụ mày đây cũng chưa hưởng sái nhị, sái tam, chưa ăn cơm thừa canh cặn nào của Ngô gia, vì lúc Ngô gia bị diệt, cụ mày đây vưỡn còn là học trò, lo học bài và lo thi đậu, thi rớt trí mạng. Vậy mày đừng nên viết thêm gì nữa, ông mày khùng lên, FW cho bà Lan Chi là bỏ mẹ mầy ! “

Dzậy mà nó tịt mít luôn, bà Chi à.Tức cười thiệt.
Vài dòng chia sẽ để bà đỡ sầu đời !

BXC

Hoàng Lan Chi 2012

This entry was posted in Tạp Ghi. Bookmark the permalink.