Một nguời bạn giới thiệu tôi đến Quán gió. Của những nguời Chu văn An,Trần Lục, Nguyễn Trãi … Vì sao là Quán Gió nhỉ. Nhiều gió? Gió tự muôn phuơng? Anh hùng bốn bể là nhà? Gió đồng nội? Hưong gió quê? Tha hồ cho tôi đoán…
Nhưng cảm thấy hay hay. Quán. Tự nó đã cho ta một cái gì bình dị. Gần gũi biết bao. Hình dung một nơi chốn thân mật. Như là nhà.
Tôi là cựu nữ sinh Gia Long. Viết đến chữ nữ sinh, cảm thấy nguợng ngùng.
Đã xa rồi thời ấy. Nữ sinh ngày nào bây giờ tóc đã đểim sương.
Nhưng trên net thì có bạn viết “ Vào đây là không kể thời gian, không gian. Tuổi tác là vô nghĩa”. Ừ thì không kể tuổi tác nữa. Cứ viết như là ta đang suy nghĩ.
Chu Văn An thuờng là “ bồ tèo” của Trưng Vuơng vì đều là dân di cư với nhau. Tôi là con gái bắc kỳ 54. Con gái bắc 54 dễ thuơng lắm.Không phải là con gái bắc của truớc 54 mà “lão” Nguyễn Tất Nhiên đã hài tội “ Em hãy nhớ dịu dàng mà dấu chanh chua..” Nhất là bắc kỳ 54 và học Gia Long thì lại càng dễ thưong hơn! Lại mèo khen mèo dài đuôi.
Vì sao tôi học Gia Long, không biết. Ngày xưa bố bảo thi đâu thì chui vào đó. Miễn thắc mắc. Nhưng vì là con gái bắc kỳ nên tôi thích con trai Chu Văn An. Nói đúng hơn tôi thích con trai bắc di cư như tôi! Vì thế, đây chính là lý do tôi lạc vào Quán Gió.
Ngày xưa kỷ luật của Gia Long rất nghiêm. Cấm anh trai đón em gái (vì có thể là bồ nhưng giả bộ là anh) Chải đầu cao là bị giám thị bắt gội đầu tại chỗ. Phớt tí phấn là bắt rửa mặt. Nên những ngày học Gia Long, tôi cũng rất ngoan. Chỉ lo học, chẳng biết gì đến tình yêu. Leo xe đưa rước, rồi mải mê học. Cha mẹ chăm sóc gắt gao. Lấy đâu ra tình yêu. Lên đại học mà ba tôi còn cấm không cho bạn trai đến nhà đấy. Năm thứ hai, có một tên đến đại và vì hắn đẹp trai, nói năng lễ phép… ông cụ không la.Thế là các tên “con chai” khác mới dám mò đến.
Vì thế tôi chỉ có kỷ niệm với Những nguời tình Chu Văn An khi lên đại học.
Xin đừng hiểu tôi có lắm cuộc tình. Không đâu, đặt tựa cho kêu ấy mà ! Những nguời tình, xin hiểu cho là những người Chu Văn An mà tôi có cảm tình. Vậy nhé?
Tôi quen anh khi ghi danh. Đẹp trai, hát hay, vẽ giỏi, học giỏi nhưng tính nết thì ngang tàng, buớng bỉnh. Cãi nhau với giảng nghiệm viên rồi bỏ thi. Mấy năm chơi với nhau, thú vị là người này nói nửa câu là nguời kia đã hiểu ngay.
Anh hay trêu chọc tôi nhẹ nhàng. Ví dụ anh bảo “Sao con gái bây giờ sắc mắc ghê còn Lan Chi thì ngây thơ quá đỗi.” Tôi lại mở to mắt “Sao cơ?”
Anh nói gì đó, tôi lại “Gì cơ?”
Anh bịa chuyện, tôi nắc nẻ “Xạo ke!’ Anh cuời ” Xạo ke! Lan Chi dùng chữ ngộ quá. Ke! nghe như một tiếng thuỷ tinh vỡ.”
Anh đi theo sau lưng tôi hôm áo vàng:
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân truờng
Tôi cắc cớ “Thế áo nàng đen thì sao?” “Ừ, để tôi đi hỏi Nguyên Sa!”
T của tôi đấy
Vì sao tôi quen anh nhỉ, không nhớ lắm. Duờng như anh và một đám bạn hay phụ phòng học vụ mỗi kỳ ghi danh.Thấy tôi đứng xớ rớ, anh bảo “Cô gì kia ơi, đưa đây tôi làm cho”. Đuợc lời như mở tấm lòng. Tôi chuồi hồ sơ cho anh.Vì nếu chờ đến lượt thì cũng lâu lắm.
Rồi tôi vào lớp thầy Sơn. Đang học, tôi ngạc nhiên quá khi thấy anh đi ngang lớp. Nhìn nhìn. Nhận ra tôi. Anh đưa xấp hồ sơ ghi danh cho nguời ngồi ngoài bìa. Họ chuyển vào. Thủ tục ghi danh đã đuợc anh hoàn tất. Tôi mỉm cuời nháy mắt cám ơn.
Một lần ở nhà xe. Anh trêu tôi
Trúc xinh trúc mọc bờ mương
Chi xinh Chi đứng trong truờng cũng xinh
Lũ bạn phá ra cười.Tôi xấu hổ.
Anh mượn tập thơ. Tôi ra điều kiện: phải làm một bài cho tôi. Anh đồng ý. Và rồi trong tập thơ kỷ niệm của tôi là dòng chữ trêu chọc của anh :
Năm nay chúc Chi đẹp gấp hai
Vừa đẹp vừa xinh lại vừa tài
Tài cao chí lớn đi ăn cướp
Cướp lấy cử nhân kẻo cũng hoài!
Tức quá, tôi họa lại
Ai khiến anh chúc gì kỳ khôi
Nhất định nguời ta phải tài rồi
Tài cao chí lớn làm nữ chúa
Đâu thèm cướp có cử nhân thôi?
P của tôi đấy
Cũng quen anh vì anh ở trong đám quậy của truờng. Anh đã lớn. Dường như hơn tôi nhiều tuổi. Chẳng như mấy vị kia. Chỉ hơn một hay hai tuổi. Tại sao anh không bị đi quân dịch nhỉ? Không biết. Chỉ thấy anh tà tà học dù tuổi khá lớn. Và còn ở trong ban Đại diện truờng..
Còn nhớ, một lần tôi thực tập trong phòng Sinh Hoá. Anh đi ngang. Vô tình nhìn qua cửa kính.Thấy tôi, anh đứng lại nheo mắt.Cười làm quen tỉnh bơ. Đúng là dân Chu Văn An có khác. Thông minh, lém lỉnh, dí dỏm. Đó là những gì mà Gia Long tôi muốn tặng cho dân Chu Văn An
Một lần anh đem xe đến đón tôi đi học về. Có lẽ vì ngày đó tôi quá ngây thơ, thánh thiện (?) nên anh đã đưa về đàng hoàng, không dụ dỗ. Tôi hơi sợ anh Vì thấy anh lớn, vì anh ở Ban đại diện truờng. Tôi sợ mình bị dụ dỗ. Dù với tôi, anh luôn dịu dàng, ân cần.
L của tôi đấy
Hỡi những nguời tình Chu Văn An của tôi.
Xa lắc rồi ư, ngày xưa ấy
Đêm nay chong lửa viết tình thơ
Những nguời năm cũ giờ đâu tá?
Còn chút gì không thuở mộng mơ?
Hoàng Lan Chi
Sau khi đọc bài trên, CVA Nguyễn Phương Lâm (Pat Lâm) sáng tác nhạc phẩm “Nguời tình Chu văn An”. Một thân hữu CVA thực hiện hình ảnh với giọng hát Pat Lâm tại link sau: