Một Tuần “Nhiều Chuyện”

Một Tuần “Nhiều Chuyện”

Tuần qua là một tuần “nhiều chuyện”.

Tiếng Việt, tương tự như nhiều ngôn ngữ khác, rất phong phú và đôi khi có nhiều nghĩa mà nếu không chú ý có thể vô tình làm sai lạc điều muốn nói. Tỷ như “Một tuần nhiều chuyện” có thể hai nghĩa: có nhiều chuyện xảy ra; tác gỉa nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách hay nói theo ngôn ngữ giới trẻ là “tám”.

LanChiYesterday này chỉ là nghĩa thứ nhất.

Chuyện thứ nhất là chuyện vui. Đó là tôi gặp Đại Tá Hải Quân Hoa Kỳ, Phan Phan. Khuôn mặt sáng, ánh mắt thông minh, lông mày rậm làm cho Đại Tá Phan Phan có cái nét nghiêm khắc nếu như không có cái lúm đồng tiền kéo lại. Qua Mỹ từ ngoài mười tuổi, con của cựu quân nhân VNCH, Đại Tá Phan Phan đang tùng sự tại Hải Quân Hoa Kỳ. Đề tài chúng tôi trò chuyện sơ và sẽ trò chuyện kỹ trong mục “Trò Chuyện với Lan Chi” là “Cội nguồn cuộc chiến Việt Nam”.

Thú thật, khi được nói chuyện về Việt Nam với những người trẻ, thế hệ một rưỡi, như Đại Tá Phan Phan, tôi luôn có vài cảm giác: vừa thích thú, vừa cảm động, vừa lo âu. Thích thú khi thấy thế hệ ấy còn chú trọng đến tổ quốc; cảm động nếu như thế hệ ấy có những suy tư cho VN; lo âu nếu mang máng cảm thấy người của thế hệ ấy, có vẻ đang bị một đảng phái xấu nào đó lợi dụng.

Tôi trao cho Đại Tá Phan Phan, cuốn “Cội nguồn cuộc chiến VN” của Cựu Đại Tá Thiết Giáp Hà Mai Việt. Sách này, ô Hà Mai Việt gửi đã lâu nhưng tôi chưa tìm được người. Nay có Đại Tá Phan Phan, tôi vô cùng thích thú. Một già, một trẻ; một cựu Đại tá Thiết Giáp Quân Lực VNCH, một đương kim Đại Tá Hải Quân Hoa Kỳ; Đề tài Cội nguồn cuộc chiến; há không phải là một đề tài thú vị hay sao?

Phan Phan, Đại tá Hải Quân Hoa Kỳ cầm cuốn “Cội nguồn Cuộc Chiến” của cựu Đại Tá Thiết Giáp Hà Mai Việt

Chuyện thứ hai cũng là một chuyện vui. Tôi trò chuyện cũng với một người của thế hệ một rưỡi, đương kim Chủ tịch Tổ Chức Cộng Đồng San Antonio, Ô Phan Quang Trọng. Chúng tôi sôi nổi nói chuyện điện thọai hơn một giờ. Điều làm tôi vui là ngoài hai vị cựu chủ tịch cộng đồng (mà tôi xếp vào loại “trẻ”) là ông Nguyễn Kinh Luân (Tarrant) và Dương Đức Vĩnh (Michigan), đương kim chủ tịch Central Virgina, ô Châu Chương Thành mà tôi vẫn quý mến thì đây là vị chủ tịch cộng đồng “trẻ”, thứ tư, mà tôi cho rằng, tư tưởng của tôi ( coi như người già) và các vị “trẻ” này, có nhiều điểm tương đồng. Các vị trên, đôi khi không hạp với “các ông già” nhưng với chị Hoàng Lan Chi thì lại hạp hơn dù tôi chỉ thua các “ông già” khoảng vài tuổi. Tôi hay nói đùa rằng, “Tư tưởng chị Hoàng Lan Chi trẻ hơn tuổi thật chị Lan Chi nên chị Lan Chi hạp với các em nhiều” !

Chuyện thứ ba cũng là chuyện vui: Đại Hội Gia Long Thế Giới Kỳ 7 tại DC kết thúc khá thành công. Vì phải làm sớm do rơi vào tháng Quốc Hận và cũng vì đợt gió lạnh kéo dài nên hoa đào mới chớm nụ. Hơi đáng tiếc cho những người chưa thấy mùa hoa đào ở Hoa Thịnh Đốn. Phải nói rất đẹp! Hàng cây anh đào rực rỡ nghiêng mình bên giòng Potomac là một sự kiện quyến rũ du khách hàng năm. Gs Phạm Thị Nhung từ Paris, sau khi tham dự Đại Hội đã đến Nam CA. Đám học trò chúng tôi thường nói đùa với nhau rằng dường như Cô Nhung là vị GS Gia Long được đông đảo học trò yêu mến nhất. Thì có gì đâu, ngày xưa cô dậy hay, tận tâm thì phải được học trò quý. Ngày nay, cô vẫn gắn bó với trường xưa, học trò cũ thì đương nhiên “bánh ít đi banh quy lại”, cô vẫn được học trò yêu. Một điểm khác là cô luôn cố gắng công bình. Cô không như vài vị giáo sư khác, bênh nhóm này, bỏ nhóm kia. Cách cư xử đó không đúng với cương vị người thầy, nhất là người thầy của Gia Long, của nền giáo dục từ hai thời cộng hòa.

Câu chuyện ngày xưa nữ sinh đệ nhị A Gia Long, Hoàng Lan Chi, rất yêu cô Nhung thì bà Giám Học Nguyễn Thị Kỳ cũng biết. Đã nhiều năm trôi qua với bao thăng trầm và giờ này thầy trò chúng tôi vẫn có nhau. Tuy cô Nhung cố gắng đối xử đồng đều nhưng trong sâu thẳm thì có lẽ Hoàng Lan Chi vẫn là “một đóa Ngọc Lan trong tâm tưởng” của cô. Trong bài TÂM TÌNH VỀ HOA NGỌC-LAN, GS Phạm Thị Nhung viết về Hoàng Lan Chi như sau: “Ngọc-lan trở thành một loài hoa tâm tưởng; từng hiện ra nuôi dưỡng hồn thơ và ru êm những nỗi nhớ nhung thương tiếc cuả con người nặng tình yêu dấu.

Hoàng-Lan-Chi ơi, em cũng là một cành hoa ngọc-lan tâm tưởng của cô, em đã chứng kiến và chia sẻ những hạnh phúc tuyệt vời mà cô đã từng được hưởng dưới mái trường Gia-Long, và trong ngôi nhà thơ mộng ngát hương hoa ngọc-lan ở 38 đường Ðinh Tiên-Hoàng, Dakao, Sài Gòn.”.

Gia Long Hồng Phương ghé đón tôi trước, đón cô Nhung sau. Thầy trò chúng tôi đến trụ sở Thư Viện Toàn Cầu gặp Tâm Vô Lệ vì cuốn biên khảo về Kiều của cô giao cho TVTC đánh máy lại và lưu trữ tại đây. Tâm Vô Lệ nói rằng không ngờ cô bên ngoài trẻ và đẹp vậy. Tôi cười “Thì vì đẹp và dậy hay nên ngày xưa chị Hoàng Lan Chi mới mê chứ!”. Rời TVTC, chúng tôi ra Huntington Beach chơi. Cô kể chuyện Đại Hội cho tôi nghe chứ Hồng Phương thì luôn đi dự. Nghe cô ríu rít tưởng chừng như là nữ sinh Gia Long nói về trường chứ không phải giáo sư nữa.

Một điều khác làm tôi vui là Hội Ái Hữu Gia Long Montreal đã nhận cờ luân lưu nghĩa là Đại Hội Gia Long Thế Giới Kỳ 8 sẽ tổ chức ở Montreal. Tôi thưa với cô Nhung “Em có mail cho Hội Trưởng Bích Ngọc và cả Phương Dung là Montreal ít nhân sự nhưng đừng lo, Gia Long thế giới có nghĩa vụ giúp”. Đại Hội sẽ lần lượt tổ chức ở khắp nơi trên thế giới nếu được, tất nhiên trừ Việt Nam bây giờ. Vài năm sau thì coi như đóng cửa các Hội và cả Đại Hội Thế Giới. Lý do là lúc đó những cựu nữ sinh Gia Long thuần túy đã quá lớn tuổi và không kham nổi việc tổ chức nữa. Chúng tôi, tuy thông cảm và cũng thương các em đầu Gia Long đuôi MK lắm nhưng không thể để các em tiếp nối. Hai nền giáo dục khác nhau và cái tên Hội Ái Hữu Gia Long thì chỉ nữ sinh Gia Long là chính yếu.

Cấn Thị Bích Ngọc, đương kim Hội Trưởng Gia Long Montreal là sư muội và cũng là chiến hữu của tôi. Bích Ngọc rất chống cộng, có tinh thần quốc gia vững mạnh. Tôi có nhiều sư muội Gia Long nhưng vừa là muội vừa là chiến hữu thì chỉ vài người. Năm 2014, chúng tôi đã gặp nhau và kỷ niệm lưu dấu trong lòng Bích Ngọc hôm ấy là: Gia Long Kim Dung mua mít, Gia Long Hoàng Lan Chi nguây nguẩy từ chối không đem về nhà vì lười không muốn bóc mít; thế nhưng sau đó đích thân Hoàng Lan Chi lại bóc mít cho Bích Ngọc ăn. Đấy, thế mới là tình nghĩa chị em, phải không? Tôi bảo Bích Ngọc “Muội đừng lo, có Gia Long Toronto cũng khá đông phu mà. Tỷ cũng sẽ nói nhóm Gia Long Quế Hương phụ. Tỷ sẽ đi dự. Đặc biệt đại hội do Bích Ngọc tổ chức, thì tỷ Hoàng Lan Chi phải dự chứ.”.

 

Sau đó tôi còn “order” ông Văn Khoa, nhóm Kỹ Sư Bách Khoa Phú Thọ là “ông rủ vài ông Phú Thọ ở Montreal phụ Gia Long Montreal nghen”.

Chuyện cuối cùng là chuyện không vui nhưng thôi chả nói hay để dành kỳ tới nói. Đó là chuyện một người không phải Chu Văn An nhưng mạo danh Chu Văn An và cứ quấy phá hội Bưởi-CVA nhất là khi thấy Đại Hội Bầu Cử của hội này sẽ diễn ra vài tháng tới. Kẻ này dùng mọi trò vặt để bắt tôi phải đọc chuỗi mails nội bộ của họ và đã bị tôi mắng cho. Tôi không bao giờ chấp nhận những kẻ như vậy. Tôi đang tự hỏi kẻ này cứ làm nhiều trò để bị chửi mắng như vậy là họ bị tâm thần hay là họ vâng lịnh một đảng phái nào đó, dùng thủ đoạn y như vc, “cứu cánh biện minh cho phương tiện” và đã hạ mình thật thấp, chịu nhục đủ kiểu để bằng mọi giá cướp cho được Hội Bưởi-CVA trong tay như họ đã tạm thành công đối với Tổ Chức Cộng Đồng ở VA, DC và MD?

Hoàng Lan Chi 4/2015

This entry was posted in Tạp Ghi and tagged . Bookmark the permalink.