Yêu tác phẩm của người và gặp người !
Hoàng Lan Chi
Ngày xưa cũng như đa số nữ sinh thời đó, tôi cũng thích thơ Nguyên Sa. Không thích sao được khi đọc “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, Áo nàng xanh anh mến lá sân trường”. Tuy thích thơ NS nhưng chẳng bao giờ tôi chú ý đến tác giả. Với những nhà thơ khác như Mường Mán, Hoàng Anh Tuấn, Bùi Giáng, Phạm Công Thiện hay Nguyễn Đình Toàn… thì cũng vậy.
Cách đây vài năm tại forum kia bàn luận về các thi sĩ thì nick DHungtran ở Mỹ đã viết về ông: “I was completed shocked to find out that he was a fat, very un-poetic midle-age man, a complete contrast of my imagination of what your (and mine too) favorite poet would look like”
Về “nhan sắc của nhà thơ Nguyên Sa” thì tôi cũng có nghe nhiều người nói. May mà tôi chưa bao giờ gặp ông bên ngoài!
Còn Mường Mán, đây là nhận xét của một bài báo trên tờ Sài Gòn Tiếp Thị ở Sài Gòn cách đây nhiều năm “ MM có vẻ gồ ghề cuả một tay đi buôn hơn là tác giả cuả vần thơ tuyệt vời sau:
Tháng chạp về rồi bé biết không
Một chút mầu xanh một chút hồng
Một chút vàng mơ và tím nhạt
Chưa giao thừa đã tết trong anh..”
Tôi bật cười. Cũng nhờ ơn Giời Phật, tôi chưa gặp Mường Mán bao giờ. Dường như tôi chưa gặp các nhà thơ của “một thời yêu thơ” của tôi bao giờ. Tuy vậy sau này có thể biết dung nhan mùa hạ các “chàng” qua màn ảnh nhỏ, nghe giọng nói các “chàng” qua điện thọai.
“Chàng” làm tôi có phần “ái mộ” là Hoàng Anh Tuấn. Cái hình “chàng” thời trẻ đẹp trai ra phết. Cái đẹp đàn ông chứ không yếu. Giọng nói chàng thì liến thoắng líu lo hơn con gái Trưng Vương thuở ăn quà đậu đỏ bánh lọt! Tôi nói không lại và “chàng” cứ thao thao bất tuyệt. Khi ấy là 2004, tôi gọi Hoàng Anh Tuấn là “chú”. Khi “chàng” đi vào nơi xa lắm, tôi có viết cho “chàng” một bài tưởng nhớ. Bài đó ở đây: Hoàng Anh Tuấn- Còn lại
“Chàng” làm tôi .. không biết nghĩ sao là Hà Huyền Chi. Điều đó có nghĩa là hồi trẻ ngó hình chàng ở phim “Người Tình không chân dung” thì thấy cũng được. Nhưng nhìn “chàng” bây giờ thì eo ơi chán vô cùng. Có lẽ tháng năm bài bạc thức đêm làm chàng béo ra, mặt mày thấy mà ghê. Giọng nói thì ối thôi, một lần tôi bảo “Zùa viết câu giả nhời cho Thỏ rồi Thỏ sẽ tự đọc chứ giọng ề à của Zùa, Thỏ chán chết!” ( Hà Huyền Chi đặt nick name cho Lan Chi là Thỏ và HHC là Zùa). Tuy vậy, bỏ qua nhan sắc “chàng” thì tôi vẫn “đắm đuối” thơ “chàng”. Có một bài thơ chàng viết tặng tôi và tôi rất thích vì câu tả “thật” chứ không xạo là tóc tôi bạc (!) :
Mái tóc em buồn dăm sợi bạc
Cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say
Nói cười lấp lánh như sao lạc
Mà chút lòng riêng thả gió bay
Bài đó cùng bài họa của tôi ở đây: Nhấp Chén Quỳnh Đắng Nghét Tuổi Thơ
“Chàng” làm tôi cũng chưa biết gì là Hoàng Ngọc Liên. Lý do chàng dấu nhẹm hình ảnh bây giờ, chỉ đưa cái thuở “một nghìn chín trăm hồi đó” thì làm sao tôi ghi được cảm tưởng của mình. Chàng này dễ thương và hiền lành, không liến thoắng hóm hỉnh như chàng Hoàng Anh Tuấn. Khi làm chủ bút Sóng Thần ở Hoa Thịnh Đốn, tôi mời chàng phụ trách mục Thơ. Nhà văn Văn Quang “lé mắt” viết cho tôi rằng “ Em mời được Hoàng Ngọc Liên là giỏi vì anh nghe nói hắn lúc này tu kỹ lắm”. Tôi chun mũi cười thầm vì không những “mời’ được thi sĩ/văn sĩ của “một thời tôi yêu thơ” mà “chàng” còn họa thơ tôi và Hà Huyền Chi nữa kia.
Nguyên ủy là bài “Nụ Hôn Tháng Hạ” Hà Huyền Chi viết cho tôi, tôi họa và Hoàng Ngọc Liên tiếp nối. Ba bài đó như sau:
Nụ Hôn Tháng Hạ
Em cao vừa khít tầm môi
Hôm qua rượu hát, men cười thiết tha
Ôm em, ôm trọn mùa hoa
Nụ hôn tháng hạ sao sa trời gần
Em quỳnh khép áo tứ thân (1)
Anh hoang mạc gió, phong trần đã quen
Đêm qua thơm đoá tịnh yên
Có đời trong mộng, có em trong đời
Hà Huyền Chi
Dáng Hoa
ừ thì tháng hạ, ừ dáng hoa
ừ cả nụ hôn tuổi ngọc ngà
em đóa tịnh yên phù du nhỉ
ôm em tháng hạ ánh sao sa
Hoàng Lan Chi
Mây trắng vờn trăng ngỡ dáng hoa
Mơn man cung phím búp tay ngà
Cho ta gợi nhớ về Cung Nguyệt
Thoắt ánh tinh cầu lơ đãng sa.
Hoàng Ngọc Liên
Còn chuyện “lẩm cẩm” khác giữa tôi và Hoàng Ngọc Liên thì ở đây: Gửi người cùng họ (Hoàng Ngọc Liên)
Còn về nhạc sĩ thì sao nhỉ. Tôi yêu nhạc và có thuở vừa làm toán vừa nghe nhạc. Khỏi nói thì bạn hữu thừa biết tôi yêu tình ca quê hương của Phạm Duy nhất. Các nhạc sĩ khác được đứng chung một “level”, riêng PD thì tách hẳn. Tôi gặp PD bên ngoài năm 2003 khi ông về chơi Sài Gòn. Nói chung thì PD đẹp lão và giọng nói rất ấm.
Có một nhạc sĩ của tình ca mà tôi lại gặp từ thuở “chàng” vừa khởi sự nổi tiếng Đó là Ngô Thụy Miên. Hồi đó khoảng năm 1970, Miên, tên thật Ngô Quang Bình cũng ghi danh học chứng chỉ Vật Lý Địa Cầu cùng thời. Miên đẹp, cái đẹp lãng tử, nhìn cứ như từ Đà Lạt hạ san về Sài Gòn. Dáng thư sinh, cặp kính trắng, áo khoác blouson làm Miên rất nghệ sĩ. Cuối năm thi, tôi làm bài xong truớc, nhìn sang thấy chàng nhạc sĩ đang cắn bút.Tôi viết giấy quăng sang“Gửi bài cho anh nhé ?” Miên chỉ lắc đầu cười. Chứng chỉ đó tôi đậu còn Miên thì rớt. Kỳ hai thì phải, Nguyễn Hoàng Duyên hết sức giúp Ngô Thụy Miên.
Vũ Thành An tôi gặp năm 2009 ởVirginia. Tuy đã lớn tuổi nhưng dáng rất cao và mặt rất đẹp. Cái đẹp nhẹ nhàng không như nét đàn ông của Hoàng Anh Tuấn.
Vài nhạc sĩ mới sáng tác sau này thì tôi gặp Nguyễn Tuấn ngoài đời. “Dung nhan” chàng này vừa phải không đẹp không xấu. Châu Đình An thì chưa gặp nhưng qua hình thì đẹp, nói chuyện thì quá ư là hấp dẫn. Phạm Anh Dũng có giọng nói trầm ấm. Khê Kinh Kha có lẽ thời trẻ cũng được và giọng nói miền Trung hơi “quê quê”. Nhạc sĩ Minh Duy có lẽ thời trẻ cũng đẹp trai, ông có giọng nói hay cũng như văn ông viết và cả nhạc của ông thì nhẹ nhàng. Nhạc sĩ Lê vân Tú thì mong manh như tơ lụa, giọng nói ông như con gái nhà lành.
Yêu tác phẩm của người và đôi khi chả nên gặp người vì người sẽ làm ta thất vọng!
Hoàng Lan Chi 2012