Người Con Gái Của Ba Miền

Hôm trước tôi viết đùa rằng “Cùng tắc biến” còn tôi “stress quá, nhả thơ”. Tôi viết vội nên cũng chưa nghĩ tựa và câu cuối cũng không thích lắm (nghe có vẻ “hiệu đoàn” thế nào ấy). Khi viết, liên quan đến vụ Cô Dương Nguyệt Ánh bị Tổ Chức Cộng Đồng Montreal “nuốt lời” nên tôi thầm nghĩ nên tặng cho cô. Vả lại, bốn câu đầu khiến tôi hình dung đến vẻ đẹp thùy mị đôn hậu của Ánh.

TS Phan Quan Trọng, Chủ tịch Tổ Chức Cộng Đồng Saint Antonio viết cho tôi như vầy:

Em thích hai câu thơ này của Chị quá ̣

Nghiêng dáng bên thềm chiều Núi Ngự

Đò ơi Vỹ Dạ nhớ trăng đêm

Chị đừng buồn nếu em xin được đổi “ơi” thành “ai” nhé, Chị cho một giáng nghiêng nghiêng mà không cho ai nhớ đâu được:

Nghiêng dáng bên thềm chiều Núi Ngự

Đò ai Vỹ Dạ nhớ trăng đêm

Phải đứng ở một bến đò xứ Huế, nhìn ra những con đò xuôi ngược Hương Giang, trong một đêm trăng mới thấy hết cái lãng mạng của xứ thần kinh ̣Hai câu thơ của Chị hay quá, gần như ca dao. Năm 17 tuổi lang thang tìm đường vượt biên, em cũng lạc ra Đà Nẵng và Huế vài ngày để biết một chút về Huế ̣ Giống như ông Bùi Giảng tửng tửng viết ra một câu về Núi Ngự, Sông Hương làm dân thích thơ cũng hết hồn:

Dạ Thưa Xứ Huế bây giờ

Vẫn còn Núi Ngự bên bờ sông Hương”

Nhưng theo em (không phải nịnh Chị), Bùi Gíang tả Núi Ngự tuy có cái ngông ngông của BG nhưng không bằng chị, đúng phong cách Huế ̣

Em Trọng

Tôi trả lời Trọng xong thì mail cho cô Dương Nguyệt Ánh “ Ánh ơi, hồi đó Ánh khen thơ chị Lan Chi hay hơn Tản Đà (Vàng bay theo áo lùa chân guốc), còn bây giờ ông Chủ tịch cộng đồng Saint Antonio Phan Quang Trọng thì …xin sửa 1 chữ trong thơ và khen thơ chị hai hay hơn Bùi Giáng này! Xem ra Trọng cũng có vẻ thích thơ lắm! Còn nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm thì viết cho chị hai như vầy. “Ông nội” này tối ngày “Congratulations” chị hai! Cái gì ổng ưng ý là ông congratulations !

Vũ Đức Nghiêm “ Không ngờ HLC viết bài thơ hay qúa ! Congratulations.! Nếu HLC có bài thơ nào đắc ý nhất, vui lòng gửi cho xin. Nếu có cảm hứng sẽ phổ nhạc. Xin gửi bài nào ngắn thôi, chừng 10-12 câu. Lụcc bát hay 7-8 chữ cũng được. Cảm ơn trước.

Tôi đã vui khi nhận “feedback” từ anh Vũ Đức NghiêmPhan Quang Trọng nhưng làm tôi bật cười là mail trả lời của cô Dương Nguyệt Ánh. Ánh rất nghịch ngợm khi trả lời, y như hồi 2007 gì đó, nghịch ngợm viết rằng “Ánh đang bay sang Úc, chứ không tối nay nhà đại thi sĩ Tản Đà sẽ hiện hồn về bóp cổ con ranh vì dám khen thơ chị Lan Chi hay hơn”. Ánh viết:

Chị Lan Chi ơi, bài thơ này hay lắm, nhất là 4 câu đầu. Em cũng xin phép đồng ý với ô Trọng là đổi chữ “ơi” thành “ai” cho nó lãng mạn thêm chút nữa, dù tự nó đã lãng mạn lắm rồi. Em thích cả cách chị khoác cho cô gái ba miền ba cá tính khác nhau. Gái Huế thì dịu dàng nhưng lãng mạn kín đáo trong bối cảnh thơ mộng của sông nước đất thần kinh, gái Bắc thì sang cả và kiêu ngạo ngầm trong bối cảnh của đất Thăng Long ngàn năm văn vật, và gái Nam thì mơ mộng hồn nhiên trong bối cảnh của một miền đất trù phú và tự do no ấm ngày nào. Cám ơn chị Hai muốn tặng bài thơ rất hay này cho em. Để cho em tưởng bở là mình dịu dàng và hơi pha chút lãng mạn như gái Huế, sang cả và hơi pha chút tự hào như gái Bắc, hồn nhiên và pha một chút đôn hậu hư gái Nam. Em lại còn sẽ “tưởng bở” hơn khi em có thể nhận vơ rằng em quả là gái ba miền thứ thiệt: cháu nội cụ Dương Lâm, sinh đẻ ở Sài Gòn và con dâu xứ Huế. Chị Hai xả stress thì làm thơ. Còn em xả stress thì đọc thơ chị Hai rồi nhận vơ mình là cô gái trong thơ, rồi tự cười mình nghèo mà ham!

Vì ba người: một cậu, một cô, một anh nên sau đó tôi ngồi viết lại bài thơ. Đây là bài “Cô gái Việt” và tôi tặng Dương Nguyệt Ánh, người nữ khoa học gia, niềm tự hào của cộng đồng hải ngoại, và là tiểu muội yêu dấu của tôi. (Tôi coi Ánh là muội dù tôi học Gia Long và Ánh học trường tây).

Cô Gái Việt

Tặng KHG Dương Nguyệt Ánh

Em về áo tím thơm mùi Huế

Phảng phất Sông Hương suối tóc mềm

Nghiêng dáng bên thềm chiều Núi Ngự

Đò ai Vỹ Dạ nhớ trăng đêm

***

Em đến kiêu sa mầu áo trắng

Hà Đông tha thướt nắng chiều rơi

Có phải Hà thành trong mắt ướt

Cổ Ngư bẻn lẽn mắt ai cười

***

Em ngủ mai vàng đơm gối mộng

Saigon hoa lệ vẫy ngoài hiên

Thủ Thiêm sóng vỗ bờ mi nhỏ

Đà Lạt gọi em giấc cô miên

***

Em đứng nơi này, sóng đại dương

Nghìn trùng xa cách bóng quê hương

Vẫn em một thuở Nam Trung Bắc

Vẫn em gái Việt rất cương cường

Hoàng Lan Chi

5/2015

This entry was posted in Tạp Ghi, Thơ. Bookmark the permalink.