Không biết đã bao lần tôi tranh luận với thiên hạ về chuyện bỏ dấu chữ Việt nhỉ? Không nhớ nữa.
Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi.
À, tôi yêu tiếng Việt. Tôi yêu chữ Việt. Chữ là để diễn tả những gì mình suy nghĩ, ấp ủ. Vì thế cần diễn tả cho đúng chứ. Với lại thời buổi net có rất nhiều thứ phải đọc mà vấp phải chữ Việt không dấu thì y như đang ăn bát cơm gạo Nàng Hương mà vấp phải hạt sạn nhỏ.
Tôi lại là người ưa thích tranh luận đủ mọi vấn đề. Thì ngạn ngữ Tây Phương hay của ông triết gia nào đó từng phán rằng “Tôi phản đối tức là tôi hiện hữu”. Ừ nhỉ, bác bỏ thì phải chứng minh lý do. Phản đối cũng phái nói rõ vì sao. Điều đó cho thấy tôi không là hòn cuội tròn trĩnh nằm im vô hồn mà là viên sỏi nhỏ đang lăn “những vết lăn trầm”. Tranh luận mà gặp những người không bỏ dấu thì thiệt là bực. Tôi gọi những người không bỏ dấu cho tiếng Việt là "người mù dấu".
Vài người không bỏ dấu đã ngụy biện đủ thứ cho chuyện không bỏ dấu của họ.
Tất cả chỉ là ngụy biện.
Xem ra, già trẻ, trai gái, có học vô học, tất cả đều có “máu ngụy biện”.
SỐ 1: Xưa, khi PC chưa gõ được tiếng Việt unicode có lẽ vào khoảng 1993 ở VN: Một ông vội vàng, cầm nhầm tờ diễn văn version 1 do đệ tử soạn dùm, chưa được bỏ dấu. Đến nơi, ông ta cứ thế đọc vầy " Thưa quý vị, dao nào cũng là dao dù là dạo cạo dái" ( sorry ạ) trong khi chính là vầy ( Đạo nào cũng là đạo dù là đạo cao đài) SỐ 2: 1 ông mail kể cho bạn " e, may co nho Thinh ko? no lay vo hai. Chi ay la nguoi dam dang". Ông kia đọc " chị ấy là người đảm đang"ra thành "chị ấy là người dâm đãng"!!! SỐ 3: cô A viết " tay bung dia muoi cham gưng". Cô B phản đối " dĩa muối là có chấm gừng chứ không thể là chậm gừng được". Bà A lại giải thích, lần này bả ráng gõ có dấu " cham là chạm đó chị"!
Đấy, cái kiểu gõ không dấu một bài dài: ai mà đọc được? Lại còn làm cho bạn bè đọc sai!!!
🍀 PHỤ LỤC 2:
1-Nếu tuổi già không biết đọc chính tả cho Ipad gõ dùm tiếng Việt, không biết install sofware để họ cách đánh máy tiếng Việt ở PC:
-Thì đừng tham gia viết bài, đừng tham gia tranh luận bằng cách cho comment. Hãy im lặng và chỉ xem mà thôi.
2-Gõ không dấu nhanh hơn có dấu:
-Dù là người có học/ không học " typing" tiếng Việt thì hiển nhiên là gõ có dấu phải chậm hơn không dấu. Nhưng vì tiếng Việt có dấu thì phải chịu thế.
3-Không có thì giờ học cách gõ có dấu:
-Thì hãy im lặng. Đừng viết bài. Đừng cho comment.
4-Bận đủ thứ, gõ có dấu lâu quá: -Quỹ thời gian 24 như nhau. Nợ áo cơm: như nhau. Nợ gia đình: như nhau. Nếu bận thế thì hãy im lặng, đừng viết bài, đừng ghi comment
5-Hãy chú ý vào nội dung, đừng bắt bẻ hình thức:
-Không dấu thì đã không muốn đọc. Lấy đâu ra việc hiểu nội dung khi không đọc.
5-Nếu cứ bắt bẻ thế, sẽ mất tư tưởng của người viết nếu để thì giờ phê bình dấu hay không dấu
-Không có chuyện phê bình cái gọi là dấu/không dấu. Nói đúng ra là lên án! Lên án người viết đã viết 1 status ở "public" ( tức là được setting cho mọi người đọc được. Tức là độc giả có quyền phê bình) mà thiếu tôn trọng người đọc khi không bỏ dấu. Tư tưởng của người viết có phải là thứ cao siêu không? Chưa chắc nhiều hơn "có chắc" ! Trên đường internet, nhiều người tài ba, đã diễn tả suy nghĩ, tâm tình của họ bằng giọng văn giản dị, dễ hiểu và không làm người đọc ngộ nhận ( đảm đang là dâm đãng) bằng tiếng Việt có dấu .
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Máu ngụy biện- April 9, 2019
Hoàng Lan Chi viết: Bùi Xuân Cảnh là Bs Thú Y trước 75. Tôi quen ông khi tôi ở VA. Sau đó, bà xã ông, Hoàng Thị Bích Anh, có đến BPSOS tham dự các event và viết bài tường thuật. Ông Cảnh là người có máu tếu nên văn ông viết rất vui nhộn. Nhớ năm xưa, “chủ bút Hoàng Lan Chi” chỉ la lối BXC vì những cái dấu phẩy bỏ xa chữ đằng trước hay vân vân là quá chừng dấu chấm, hoặc bài có nhiều chấm than quá chứ nội dung thì rất hay. Ô Cảnh rất hay bị “bà chằng Lan Chi” bắt nạt. “Càng quen càng lèn cho đau”, các cụ bảo thế nên bà chằng cứ “người quen” là “khỏ mạnh tay”, nói theo người Bắc là “cốc đầu” đó! ( cười. Xin lỗi các người thân-quen của Hoàng Lan Chi nhen). Ô Cảnh, không biết với nhân viên hoặc lính dưới quyền thì “uy thế ra sao” nhưng với tôi thì ổng nhịn bà chằng dữ lắm. Ổng kiên nhẫn hỏi bài word hướng dẫn cách bỏ dấu ( vì nếu quý vị bỏ dấu tùy tiện, khi in báo, dầu phẩy chạy sang hàng dưới, coi rất vô duyên). Tôi có phỏng vấn ô Cảnh trong đề tài Saigon Muôn Năm Cũ và những gì ô kể là tài liệu quý báu.
Năm ngoái, bà xã ông mất vì bịnh. Một người bạn chung gửi cho tôi xem di thư của chị Bích Anh. Chị gửi gấm chồng lại cho bạn bè vì chị biết ô Cảnh sẽ rất suy sụp sau khi chị ra đi. Đọc thư ấy, tôi rất cảm động. Vì thế, dù lu bu đủ chuyện linh tinh, thỉnh thoảng tôi vẫn mail vài giòng hỏi thăm bạn già.
Hôm nay, bạn già Cảnh gửi đoạn văn này. Đây là một bài viết về vợ, nhớ về vợ, hay nhất mà tôi được đọc. Hay vì thật. Hay vì chân tình. Hay vì không có ngôn ngữ hoa hòe hoa sói. Hay vì cái tình nhẹ nhàng. Hay vì đã nêu lên được một trường hợp điển hình cho một mẫu PHỤ NỮ VIỆT NAM THỜI ẤY. Người phụ nữ vị tha, luôn tha thứ cho chồng vì những phút yếu lòng. Người phụ nữ chung thủy vì gặp được người chồng cũng chung thủy, yêu quý, tôn trọng nàng. Người phụ nữ bôn ba tảo tần nuôi con khi chồng ở tù cs.
Tôi mail cho ô Cảnh rằng ô may mắn có mối tình đẹp và một mái gia đình hạnh phúc. Hoàng Thị của ô ở nơi xa ấy, không muốn ông buồn và quỵ ngã. Nàng muốn ông sống yên bình trong tình yêu của các con, của bạn hữu và sẽ tái ngộ với Nàng …không chỉ kiếp sau mà là muôn kiếp sau. Nghe rõ chưa, ô Cảnh?
Hoàng Lan Chi
4/2019
******************
Bùi Xuân Cảnh
Ngày Xưa Hoàng Thị
Từ thủa ấu thơ, đã bao lần tôi nằm khoanh trong lòng bà nội, để nghe những truyện thần tiên luôn được khởi đầu bằng hai tiếng “ngày xưa “. Nay tuổi tác đã xế tàn, hai tiếng “ngày xưa” vẫn gợi trong trí tôi một thời êm đềm và thơ mộng, với tuổi xanh ngan ngát hương yêu, và những kỷ niệm ngọt ngào.
Duyên Anh, khi viết về quãng đời hoa niên tươi đẹp nhất của ông, đã đặt tựa đề cho cuốn tự truyện là Ngày Xưa Còn Bé. Hai nghệ sĩ Phạm Duy và Phạm Thiên Thư, viết nên một ca khúc làm bâng khuâng say đắm lòng người, cũng đặt tựa đề Ngày Xưa, để đưa hồn ta về một dĩ vãng mộng mơ. Nhạc phẩm Ngày Xưa Hoàng Thị của hai ông đã đã gợi lại cho tôi một thời tôi cũng có một Hoàng Thị của riêng mình. Hoàng Thị Bích Anh, người bạn đời và người yêu của tôi, nay chỉ còn là một áng mây hồng, nhạt nhoà trong khoảng trời xanh bao la, mà lòng thương nhớ của tôi mãi mãi dõi tìm!
Quý độc giả của Nội San, nay niên kỷ bẩy tám chục tuổi đời, đắng cay đã trải, đau thương đã từng, thâm hiểu chuyện đời người: sống, chết trong tuổi già, như lá rụng công viên, đâu có chi quá thương đau để mà tưởng nhớ. Riêng tôi cũng có chút ngần ngại khi viết về những chuyện riêng tư của mình.
Nhưng Hoàng Thị của tôi sống trong cùng thời đại với bao nhiêu phu nhân của quý bạn, là bóng hình chung của một lớp các bà nội trợ trong một giai đoạn bi thương của đất nước. Tưởng nhớ tới người bạn đời của tôi, cũng là tưởng nhớ tất cả các vị hiền thê đã cùng quý bạn chia sẻ con đường đời hạnh phúc và khổ đau.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, khi sống sót trên con tàu vượt biên bị chìm gần bãi biển Bidong, mất hết vợ con, một mình lên đảo, giữa những người xa lạ, trong hoàn cảnh bơ vơ, ông chợt “ngộ” ra một điều: Thương cảm và tri ân người phụ nữ. Tác phẩm đầu tay của ông có tựa đề NhữngNgười Đàn Bà Ở Lại. Những người đàn bà đã ở lại đó là ai? Và họ ở lại nơi nào? Họ chính là mẹ, là vợ, là em gái, bạn gái, của chúng ta. Họ từng gánh chiụ mọi nỗi thiệt thòi và đau khổ, để chúng ta được yên lòng khi đi chinh chiến, hay trong những năm tháng lao tù. Không có sự tiếp sức về vật chất và tinh thần của những người phụ nữ yêu thương, nhiều người trong chúng ta có lẽ đã thành bộ xương khô nơi đầu gành cuối bãi, dưới đòn thù của Bắc cộng.
Nam giới chúng ta, nhất là các cụ có số đào hoa, thường tự cho phép mình vui chơi thoả ý. Cái Văn hoá của chúng ta nó như thế! Chỉ có nam giới mới có quyền vui chơi phóng túng.
Do hoàn cảnh và cá tính, tôi đã ít “phản bội” người phụ nữ của tôi. Tôi không có số đào hoa cũng chẳng có chút tài mọn nào khả dĩ lọt mắt xanh của mỹ nhân! Trong những năm đi lính, đi du học, đi vượt biên, qua bao nhiêu trại tù, và trại tị nạn, tôi cũng “cọ sát” với nhiều quyến rũ, nhưng tôi sợ những hậu quả của cuộc chơi phóng túng. Tôi vốn biết những món nợ ân tình rất khó trả, nên ngại ngùng chuyện tình cảm lãng mạn. Cái tạng tôi nó thế. Tuy vậy hơn nửa thế kỷ chung sống, cũng có những điều bất ngờ xẩy ra, làm đau đớn tâm tư người tôi yêu quý.
Tôi viết it trang này, trải tấm lòng mình trên mặt giấy, quý cụ coi chơi, không phải để trình bày một kinh nghiệm sống, hay mô tả lại một cuộc tình bình dị, trong muôn vạn kiếp đời thường.
Năm 1959, tôi đỗ tú tài 2. rồi theo học trường Khoa Học. Như một con chim non vừa đủ lông cánh, đứng bên bờ tổ, nhìn khoảng trời xanh bao la, muốn tung cánh bay lên, nhưng lòng còn ngập ngừng e sợ. Tôi muốn tự lập, nhưng chưa dám rời khỏi gia đình. Để thử sức, tôi tìm chỗ dạy học kèm, kiếm chút tiền rất cần thiết cho một cậu trai mới lớn. Tôi dạy một học sinh thi Tú tài I, lớn tuổi gần bằng tôi.
Nơi dậy học là căn gác mái tôn, nóng hầm hập như trong lò, giữa mùa hè của Saigon. Người học và người dạy, cùng cởi trần, mặc quần cụt, đánh vật với những bài toán hình học, đại số, lượng giác…Trong lúc nghỉ, tôi thường xuống tầng dưới để uống nước, và hưởng chút không khí mát mẻ.
Một hôm, vừa xuống hết cái thang gác gỗ ọp ẹp, tôi khựng lại, vì bất chợt giáp mặt hai thiếu nữ xinh đẹp, mặc áo dài màu rực rỡ, đang ngồi ở phòng khách trò chuyện với bà chủ nhà. Tôi vụng về, trong chiếc áo thun ba lỗ, và manh quần cụt, cúi nhìn đôi cẳng chân trần đầy lông của mình, và mân mê hai bàn tay dính bụi phấn, không thốt nên lời, chỉ mong được ẩn mình ngay vào một xó nào.
Bà chủ nhà đon đả giới thiệu tôi với hai cô: “Ấy, cậu giáo đến dậy em Ngọc đấy! Coi vậy chứ đã là sinh viên đại học rồi đó.” Tôi không biết bà chủ nhà muốn nói “coi vậy” là với ý nghĩa gì; nhưng tôi hiểu rõ ràng “coi vậy” tức là, coi nghèo hèn xơ xác vậy, nhưng đã là sinh viên đại học. Lời giới thiệu “cậu giáo” làm tôi thêm bối rối. Tôi ngương ngập cúi đầu chào hai cô, rồi vội leo lên gác, quên cả uống nước.
Nhờ sự mai mối của bà chủ nhà, vốn là chị họ của cô gái, mà chúng tôi thành vợ chồng. Cuộc hôn nhân tiến hành gần như vội vã. Bố tôi mất, chưa mãn tang. Thình lình tôi bị gọi nhập ngũ khóa 23 Sĩ Quan Trừ Bị. Bà mẹ tôi sợ thằng con trai đi Thủ Đức, thức đủ năm canh, sẽ rước về một nàng dâu mà bà không muốn, nên đã hết sức buộc cẳng thằng con trai yêu quý, trước khi thả nó vào nơi gió cát. Tôi phải vâng lệnh mẹ để cưới vợ trước ngày nhập ngũ.
Hai gia đình đều ở nhà trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Hoà, chỉ cách nhau một khoảng đường ngắn. Đám cưới rất giản dị, chỉ có người thân hai họ. Chưa được một tuần xum họp, không kịp ký cái giấy hôn thú, chúng tôi đã phải bịn rịn tạm xa nhau. Em chở tôi đến Quân Vụ Thị Trấn để lên đường nhập ngũ. Sau cái vẫy tay từ biệt nhau, tôi mất hút trong một phòng chờ đợi. Đêm hôm ấy, nằm trên chiếc giường cứng và có mùi lính, ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, nghe cái loa ngoài sân cờ hát vang bài ca Hàng Hàng Lớp Lớp, tôinão lòng thương người vợ trẻ!
“Còn đây giây phút này, còn trông ánh mắt, còn cầm tay nhau…Ngày mai xa cách nhau…một người gối chiếc cô phòng, còn người góc núi ven rừng…đêm đêm một bóng!” Lời ca não nuột và thấm thía buồn. Tôi thấy mắt mình như ướt nước. Than ôi! tôi đã phao phí nước mắt quá sớm. Tôi đâu biết quãng đường đời hơn nửa thế kỷ sau đó, và tới hôm nay, lệ ai sẽ còn phải chan chứa hơn người, để khóc cho bao điều đau thương tôi đã trải qua, và khóc người vợ đã sớm rời bỏ tôi để về nơi vĩnh cửu.
Tám tuần huấn nhục của trường Võ Bị rồi cũng qua nhanh. Sinh viên sĩ quan được gặp mặt vợ con. Ngày chủ nhật đầu tiên, em đến thăm tôi, đã bị một chút không vui. Một cô bạn gái ở trường Khoa Học, không mấy thân thiết, bỗng hôm ấy cũng tình cờ nhớ tới tôi, và cất công đến trường Võ bị để khích lệ người bạn học nay mặc áo lính.
Được sinh viên sĩ quan trực kêu tên ra gặp gia đình, tôi hớn hở đi theo anh ta. Từ xa, tôi nhìn rõ hai người phụ nữ đang đợi tôi khiến tôi khựng lại, và muốn thối lui, làm cho anh sinh viên dẫn đường rất ngạc nhiên. Làm sao tôi có thể biểu lộ tình cảm với vợ và bạn gái cùng một lúc được! Để tránh sự ngượng ngùng cho cả ba người, tôi quyết định không ra gặp người thân. Tôi phải năn nỉ gã sinh viên sĩ quan trực, để hắn nói với hai người phụ nữ đang đợi tôi, rằng tôi bị phạt, vài giờ nữa mới được phép ra tù.
Khi cô bạn hết kiên nhẫn ra về, tôi vội chạy đến bên em. Nhưng trong đôi mắt đẹp đã có bóng mây mờ của dỗi hờn. Em ơi! rồi ra em sẽ còn nhiều lần phải nhỏ lệ vì hờn dỗi. Nghĩ tới chuyện này, trái tim anh như đập sai nhịp, anh hối tiếc, thương em vô cùng, dù chẳng ai trong chúng ta có lỗi gì. Chúng ta đã nhiều lần hiểu lầm nhau. Giá như không có những điều ấy, thì nay lòng anh thanh thản hơn. Nước mắt của chúng ta sẽ bớt đi it nhiều!
Ra trường Võ bị, tôi làm việc ở Đà Nẵng. Tuy chưa có giấy hôn thú, tôi vẫn khai đúng sự thật, rằng đã có vợ con, khiến cho mấy cô nữ quân nhân trong phòng kế toán và lương bổng mỉa mai: “Chắc chuẩn úy sợ gái Đà Nẵng ăn thịt, nên phải hô lớn đã có dzợ, để con gái dang ra. Gớm! đề phòng kỹ thế!”
Các cô nghi oan. Tôi chỉ khai sự thật. Nhưng quả thực con gái ở Đà Nẵng lúc ấy khá nhiều. Chiến tranh khốc liệt, khiến cho người từ Huế chạy vô, từ Điện Bàn, Quảng Nam chạy ra, từ các vùng quê lân cận đổ về thành phố, nơi có căn cứ Mỹ, để kiếm sống. Người đông như kiến, và dĩ nhiên con gái cũng nhiều.
Tôi chỉ huy một đơn vị làm công tác chuyên môn, có xe và tài xế riêng, lại đựợc tự do hoạch định công việc của mình, thời gìờ rảnh hơn các sĩ quan khác. Hết giờ làm, tôi chỉ biết ôm sách học, cố gắng thi lấy mấy Chứng Chỉ Hóa của trường Khoa Học. Thì giờ còn lại, tôi viết thư cho vợ. Tôi viết và nhận thư hầu như mỗi ngày. Anh hạ sĩ quân bưu của đơn vị thường tránh tôi, khi tôi không có thư nhà, vì anh không muốn nhìn thấy tôi buồn bã. Thiếu Úy Nguyễn Lễ, một sĩ quan cùng làm việc với tôi, đã chê tôi trước đám lính: “Cái thằng! sĩ quan gì mà hễ vắng thư vợ một ngày, là mặt như cái bánh bao! “
Lo làm việc, lo học hành, tâm trí lúc nào cũng ở cạnh vợ con. Đã “tu tại gia” như thế, tôi cũng không tránh khỏi được sự giao du thân mật với những người đẹp xứ Quảng. Mọi chuyện khởi đầu do Trung úy Phạm Bá Thiện. Ông Thiện bất ngờ được thuyên chuyển tới chỗ tôi vài tháng, trước khi ông được biệt phái về bộ Canh Nông. Ông tá túc cùng căn phòng với tôi trong trại lính. Ông Trung Úy đẹp trai, đào hoa này đã để lại bao nhiêu mối tình, sau hai tháng làm việc ở cái đơn vị quân đội nhỏ của tôi.
Dù ông Thiện đã về Saigon, các cô vẫn kéo nhau tới chỗ tôi ở mỗi cuối tuần, như đã thành thói quen không thể bỏ. Để tránh tiếp chuyện các cô, tôi thường ngồi lì nơi bàn viết, chúi đầu vào cuốn Organic Chemistry, đầy những công thức hoá học hình lục giác. Trong đám mấy cô gái đẹp này, có một em xứ Huế, rất ngổ ngáo. Thấy tôi luôn cặm cụi đọc và viết, em lén tới sau lưng, lấy tay bịt mắt tôi, và gấp cuốn sách lại. “Răng cứ ngồi vẽ hoài mấy cái tổ ong này mần chi rứa! Đi ra bãi biển Mỹ Khê với em một chụt, cho nó thoáng, rồi thứ hai còn phải mần việc chứ!”
Đôi lần, để trí não được nghỉ ngơi, tôi đồng ý cùng các cô ra bãi biển tắm, hay hóng gió mát. Khi sự thân mật đã sắp vượt qua tình bạn, tôi may mắn được gọi về Saigon học Anh Ngữ, tránh được cái cảnh “lửa gần rơm”. Bất ngờ, một hôm đi học Anh ngữ về, tôi thấy một gói nem chua Huế và một phong thư thăm hỏi, với lời lẽ quá thân mật, được mang tới tận nhà tôi ở cư xá Sĩ Quan Chí Hòa. Em gái Huế đã mò tới tận Cục Quân Y ở Gò Vấp, để tìm ra địa chỉ nhà tôi. Hoàng Thị đã thay tôi nhận món quà của cô gái Huế, và dĩ nhiên hai người phụ nữ đều có chút ngượng ngập khi chuyện trò, và biết sự thật về gia cảnh của tôi. Tôi đã cố giải thích mọi chuyện với người vợ hiền, nhưng những sợi khói buồn vẫn vương trong đôi mắt đẹp của em.
Nếu không có những “tai nạn” bất ngờ như thế, thì lúc này, khi để trí não phiêu du về những ngày xưa yêu dấu, tôi sẽ chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào.
Mọi chuyện dỗi hờn rồi cũng qua nhanh. Em hối hả chuẩn bị vali cho tôi đi du học! Tôi bỏ lại mẹ già, vợ trẻ, và ba đứa con thơ dại, để đi biền biệt ba năm trời! Bao nhiêu thương nhớ, bấy nhiêu dặn dò của người vợ trẻ.
Ở Bangkok được một năm, thấy việc học khá mệt nhọc, và vì nhớ nhà, có lúc tôi định bỏ ngang khoá học, để theo một bạn đồng khóa về lại Việt Nam. Nhưng một chút tự ái và suy nghĩ, khiến tôi phải gắng tiếp tục học; bởi nếu bỏ học để quay về, tôi cũng sẽ phải đi đơn vị cũ ở Đà Nẵng, không thể ở Saigon gần gia đình được.
Tôi cùng ba người bạn học ở trọ trong cư xá Student Christian Center. Buổi chiều, khi về gần tới nhà, chúng tôi thường đua nhau chạy, cố về trước, để ngó lên tấm bảng trong văn phòng thư ký, nơi ghi tên những người có thư. Hầu như ngày nào tôi cũng nhận thư em và viết thư về nhà.
Những lá thư tôi gởi về, được Hoàng Thị của tôi nâng niu gìn giữ, tới ngày giặc Bắc hung hãn đe doạ đám quân nhân thất thế trong Cư Xá Sĩ Quan, những lá thư cũ của tôi mới bị đốt bỏ cùng với những tấm hình tôi mặc quân phục, trong sự nuối tiếc vô cùng của em.
Ngày tôi tốt nghiệp Đại Học ở Bangkok, Cư Xá sinh viên nơi chúng tôi trọ, tổ chức một lễ mừng. Từng đôi nam nữ sinh viên, cùng dâng nến trước bàn thờ Chúa. Tôi may mắn được sánh vai củng một nữ sinh viên khá đẹp, cùng qùy thắp nến trước bàn thờ. Bức hình chụp kỷ niệm hôm ấy, tôi đâu ngờ cũng làm hoen mắt lệ người vợ trẻ ở quê nhà.
Về nước làm việc chưa được bao lâu, đã xẩy ra quốc nạn mất nước. Một ngày tháng 6 năm 1975, Em chở tôi tới đường Trần Hoàng Quân, để cùng các bạn đồng ngũ đi vào nơi hung hiểm của kẻ thù Bắc cộng. Từ đây, tôi biền biệt trong lao tù, dưới đòn thù của giặc, em ở lại nhà, vật vã nuôi năm đứa con dại và người mẹ già của tôi! Đau thương chất ngất, vất vả khôn lường.
Một lần, giặc bắt tôi đi lao động ở Rừng Lá. Tôi gặp một người tiều phu có lòng tốt và can trường. Ông ta nói với tôi rằng ông rất thương “những người lính của mình”, và nếu tôi muốn gặp vợ, ông có thể giúp đỡ. Khảng khái và quả quyết, ông tiều phu cam đoan với tôi rằng, ông sẽ dẫn Hoàng Thị của tôi tới ngay khu rừng tôi đang chặt lá, và bảo vệ cho chúng tôi được an toàn một đêm trong căn chòì của ông.
Đã hơn hai năm vắng bặt tin nhà, tôi cháy lòng muốn gặp vợ hiền. Tôi liều lĩnh cho ông ta điạ chỉ nhà tôi ở Saigon mà lòng hồi hộp khôn tả. Tôi đã đánh cá số mạng mình và vợ con trong tay một người xa lạ, mới gặp lần đầu. Nếu tôi đánh giá lầm tâm địa người tiều phu này…! Tôi nhắm mắt không dám nghĩ thêm. Tôi biết chắc, chỉ cần nhìn thấy mấy dòng tôi viết, em sẽ bất chấp mọi nguy nan mà đi theo người đàn ông không ai biết tung tích này.
Quả nhiên, khi nhận được thư tôi, em đã quên mọi hiểm nguy, cùng người đàn ông xa lạ lên xe lửa vào nơi hoang vắng! Qua Rừng Lá, xe lửa giảm tốc độ. Người dẫn đường đẩy em nhẩy khỏi toa tầu. Em bị trầy hai đầu gối, và hai bàn tay rướm máu, khi ngã xuống mặt đất đầy đá cạnh đường rầy. Một đêm vui mừng nhưng kinh dị trong rừng hôm ấy, đã là một chứng tích của lòng yêu thương vô bờ bến em dành cho tôi.
Được giặc thả ra năm 1979, chúng tôi lại gặp một đại nạn, khi vượt biên bị mất đứa con trai đầu lòng. Nước mắt em đã chảy như suối. Nếu không vì bổn phận phải nuôi bốn đứa nhỏ còn lại, chắc cả người em đã tan thành huyết lệ. Nói sao cho hết nỗi đau xé ruột của người mẹ trẻ.
Tôi bị tù năm lần, qua vô số trại tù, nay không nhớ hết địa danh: Hóc Môn, Trảng Lớn, Trảng Táo, Đồng Bang, Vũng Tàu, Bà Rịa, Bến Tre, Châu Bình, Bố Lá, Đồng Tháp, Tà Niên và cả một lần ở tận bên Miên! Không địa danh nào tôi bị giam mà thiếu dấu chân em. Chiếc bị cói với những món quà nghèo nàn mộc mạc, nhưng đã cứu mạng tôi những năm tháng kinh hoàng. Những món đồ tiếp tế cho tù tuy đạm bạc, nhưng đã nuôi sống thân thể, và quan trọng hơn, đã nâng đỡ tinh thần tôi rất nhiều. Tôi biết tôi sẽ ngã quỵ trong tay bọn man rợ, nếu không có hình bóng Hoàng Thị Ngày Xưa, luôn giữ cho tôi được chân cứng đá mềm trong địa ngục của kẻ thù.
Chiếc xe đạp Mini của em đã len lỏi khắp các chợ vỉa hè đến các ngõ hẻm quanh co ở Sagon, để buôn bán, từ cục xà bông, tới bao thuốc lá, kiếm tiền nuôi năm đứa trẻ và một mẹ già! Đồng lương lính của tôi, cho tới lúc tan hàng năm 1975, chưa bao giờ đủ cho nửa tháng tiêu dùng, có đâu để tích lũy, phòng thân vào lúc đại nạn này.
Những năm tháng lang thang kiếm sống ấy, Hoàng Thị của tôi đã tình cờ kết bạn “chạy hàng” với chị Trương Lệ Nhàn, và qua chị Nhàn, tôi được biết một đồng môn khóa 5, là anh Nguyễn Văn Điểu. Nhờ sự quen biết này, hai gia đình chúng tôi cùng cảm thấy bớt cô đơn và bớt sợ hãi bọn Cộng sản. Trong lúc hai bà vợ bương trải quanh các chợ búa, vài lần anh Điểu và tôi có chút thời giờ uống trà, nghiền ngẫm cái đại nạn của dân tộc và của gia đình mình. Tôi cũng có dịp nghe anh Điểu giảng thuyết Nhân Quả và Nghiệp Chướng của nhà Phật, để tự an ủi, và mong sẽ có ngày trả hết nghiệp dữ, thoát khỏi địa ngục của qủy Bắc cộng.
Nhiều lần được ra tù, nhưng không có hộ khẩu, ban đêm tôi phải lén lút về nhà ngủ. Em đã thức thâu đêm, canh cho tôi khỏi bàn tay ác độc và xách nhiễu của thằng công an khu vực. Có những đêm, tôi thức giấc, thấy bóng em cô đơn in trên cửa sổ, ngồi canh chừng động tĩnh cho tôi yên giấc, tôi ứa lệ, bồi hồi xúc động, lòng thiết tha nguyện cầu Trời Phật cho tôi có ngày được thoát lưới thù, và giải cứu được gia đình.
Ngày tôi băng rừng vượt qua biên giới Campuchia tới được xứ Thái, tôi viết nguệch ngoạc vài dòng trong đêm tối, gọi là mật mã, trao vội cho người dẫn đường, để người ta đem về cho em, và lấy tiền công. “Thấy mấy chữ anh viết về, em mừng quá, muốn rú lên, nhưng mọi người không cho em mừng! Ai cũng cản em, bảo em hãy coi chừng, kẻo lại bị lừa như bao lần trước. Nhưng em có linh tính. Em biết anh đã thoát!”
Quả thực lần ấy tôi đã thoát nạn. Chỉ khi cuộc đời đã gắn chặt vào nhau, con người mới có một “linh tính”, để cảm nhận được sự an nguy của người mình yêu dấu.
Tháng 5 năm 2016, chúng tôi kỷ niệm 50 năm ngày cưới. Ngoài đám con cháu, chỉ có hai căp bạn Tuấn-Phụng và Lễ-Hạnh tới chia vui. Cái khung hình ông bà Tuấn tặng hôm ấy, ngờ đâu nay lại lồng hình em trên bàn thờ nhạt nhoà hương khói.
Tháng 3 năm 2018, Khoá 2 Cao Đẳng có cuộc họp mặt ở Santa Ana, kỷ niệm 55 năm chúng tôi tốt nghiệp. Tôi năn nỉ em cùng đi. Nhưng đầu tháng 4, lại có một đám cưới ở San Jose, chúng tôi phải đến mừng. Em ngại phải bay đường xa hai lần trong một tháng, nên không chiụ cùng tôi đi họp mặt. Nay tôi còn quá tiếc cho em đã bỏ qua một dịp cuối cùng để gặp lại các chị bạn, nhất là chị Thuận, người đã cùng em xách giỏ thăm nuôi chồng bao nhiêu lần dưới núí Chứa Chan,
Tháng tư, hoa xuân bát ngát, mây trời rực rỡ, chúng tôi bay tới San Jose.
Em ơi, mới đó mà nay chỉ như một giấc mơ hoa. Em vui mừng được cháu Toàn tiếp đón trong ngôi nhà rất đẹp. Chúng ta say sưa ngoạn cảnh đẹp của thung lũng hoa vàng. Em được dịp gặp lại anh Trãi, chị Liên, “những người họ nhà em ai cũng rất khả ái” như em vẫn thường tự hào.
Trên đường về, chúng tôi ghé thăm Đại Học Stanford. Trong y phục đì dự đám cưới, chúng tôi lang thang qua nhiều giảng đường, thư viện, và các toà nhà cổ kinh của viện đại học danh tiếng này. Em mong ước có những hậu duệ sẽ tới thụ giáo ở nơi này.
Cuối tháng 4 năm 2018, quay về Virginia được vài ngày, em kêu đau bụng. Bác sĩ gia đình cho thuốc dạ dày. Thuốc không hiệu nghiệm. Em được gởi tới specialist chuyên khoa bệnh ruột. Phải chờ cả tuần em mới được làm nội soi. Anh specialist gà mờ này đã quả quyết em rất bình thường, và không có gì để lo ngại.
Ra khỏi phòng khám bệnh, em đòi đi chợ. Tại chợ, em gặp một bà bạn quen. Nhìn em, bà ta kêu lên: “Ôi! sao trông chị ốm đi, và có vẻ mệt mỏi! Tôi sém không nhận ra chị nữa đó!”
Ngay hôm ấy, em đưoc các con cấp tốc chở tới Faifax Hospital. Buổi chiều, đã có tin sét đánh: em bị ung thư Pancrea. Cả gia đình ta nhuốm mùi tang tóc khi nghe “bản án”!
Tôi buồn rã rượi, không thể ngủ. Dù nước mắt rơi ướt bàn phím computer, tôi cũng không thể ngừng viết để vơi bớt nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi viết “Đợi Một Mùa Hoa”, để gởi nỗi buồn xé lòng đến bạn hữu, đoán trước rằng khi hoa xuân nở, tôi sẽ không còn hạnh phúc được chụp tấm hình đầu năm cùng em, dưới những cây hoa đảo rực rỡ một màu hồng, trước sân nhà chúng tôi. Tôi ao ước được theo em ngày nào em bỏ gia đình. Đọc bài viết này, nhiều bằng hữu đã vội vã gởi mail đến để an ủỉ chúng tôi, khơi lên những hy vọng và khích lệ.
“Còn nước, còn tát”! Các bác sĩ Oncologist từ John Hopkins, Faifax Hospital Virginia Cancer Specialist, Virginia Hospital Center, Mayo Clinic, Georgetown…đều được khẩn cầu. Em đã được đưa tới khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong vùng, để chích thuốc hoá trị, truyền máu, làm xạ trị. Vài bệnh viện ở xa, chuyên chữa trị bằng phương pháp đặc biệt, cũng được các con và bằng hữu giúp liên lạc và tham khảo cách chữa trị.
Trong khi cả gia đình, họ hàng, bằng hữu, cuống quýt tìm phương chữa trị bệnh hiểm nghèo, em đã biểu lộ một sự thanh thản khác thường. Em viết mail từ biệt bạn hữu. Em sửa soạn bộ quần áo, viết giấy dặn mặc cho em lúc lâm chung. Em viết lời di bút “Nằm trên giường bệnh mà thấy sung sướng như đã ở tiên giới, vì chồng con, cháu, dâu rể tràn ngập tình thương. Cầu Trời Phật cho tôi được ra đi trong lúc này, vì đã hạnh phúc quá rồi”. Mấy dòng em để lại đã an ủi tôi và các con rất nhiều
Chỉ mới đây thôi, trong những đêm không ngủ, em còn mong mỏi một ngày tan đám giặc Bắc cộng, chúng ta sẽ cùng trở lại quê nhà, đi khắp Bắc Nam, thăm lại quê xưa làng cũ, anh em con cháu. Vậy mà nay chỉ còn là kỷ niệm!
Vọng về xứ Việt mong tan giặc!
Nay mắt tha hương khép lại rồi.
Những tưởng cùng ai vui trọn kiếp.
Nào hay nát đá lại vàng phai!
Hoàng Thị của tôi, người đã cho tôi hơn nửa thế kỷ yêu thương và hạnh phúc nay đã không còn. Dù Thần Chết đã ra tay cướp đoạt người tôi yêu dấu, Hoàng Thị của tôi vẫn sống mãi trong tim tôi, trong mỗi hạt máu, sợi tóc, mẩu xương, thớ thịt, cuả đám con cháu chúng tôi.
Death, be not proud, though some have called thee
Mighty and dreadful, for thou art not so
For those whom thou think’st thou dost overthrow
Die not, poor Death, nor yet canst thou kill me. (…)
Hỡi Thần Chết, đừng hãnh diện làm chi, cho dù có những kẻ đã gọi người
Là uy dũng và đáng sợ, vì người chẳng hề là thế;
Bởi lẽ những kẻ mà Ngươi nghĩ là đã vật ngã, lật đổ
Chẳng hề chết đi, tội nghiệp cho Thần Chết, và Ngươi cũng chẳng thể giết được ta (…)
[ Sonnet thứ X “Death Not Be Proud” của John Donne ]
Dù Em xa đã ngút ngàn
Dấu chim xưa đã mờ tan cuối đường.
Dù nay cách trở quan san
Đã xanh bia đá đã vàng lũng sâu,
Vẫn còn đây giấc mộng đầu.
Máu xưa vẫn nối mạch sầu trong tim.
Mùa Xuân lại đang trở về xứ Virginia, Land of Lovers. Hoa Xuân đã hé nụ trước sân nhà. Tôi đã tiên đoán trong bài viết “Đợi Một Mùa Hoa”, lúc Hoàng Thị cuả tôi vừa lâm bệnh, năm nay chúng tôi không được cùng nhau đứng chụp chung một tấm hình đầu xuân như bao năm qua!
Em đã bỏ tôi giữa con đường hiu quạnh lúc cuối đời, để lại một trời thương nhớ.
Tử Sinh dẫu biết Luật Vô Thường. Nhưng khó ngăn dòng Lệ Tiếc Thương.
Những tưởng phượng loan vầy một tổ Đâu ngờ cầm sắt rẽ đôi đường. Tiễn Em chấp bút lau dòng lệ! Điếu bạn nâng đàn đốt nén hương.
Cầu nguyện Phật Trời mau tế độ Dẫn Em siêu thoát tận Tây Phương.
[ Thơ Trần Văn Khê ]
Bùi Xuân Cảnh. Tháng 4 năm 2019
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Bùi Xuân Cảnh-Ngày Xưa Hoàng Thị ( Bài viết về vợ rất hay. Đúng là mẫu phụ nữ VN thời trước) April 5, 2019
1) Tôi vào nhà chị, thấy chị ghi “Went to Gia Long 1965”. Dù là vào trường hay ra trường 1965 thì chị vẫn là “sư muội” của tôi. Chúng tôi , dân Gia Long , thường hay gọi nhau tỷ muội cho vui, thân mật. Nhưng ở đây, tôi không thể nói chuyện với chị trên cương vị một sư tỷ nói chuyện với sư muội vì nhiều lý do:
1.1) Nếp nhà Gia Long không dạy vầy: không quen biết XYZ thì nếu muốn hỏi phải lễ độ
1.2) Nếp nhà Gia Long không dạy vầy: chỉ nghe hơi nồi chõ rồi chụp mũ, vu cáo
1.3) Nếp nhà Gia Long không dạy vầy: khi XYZ đã khẳng định, họ không phải là người mà chị ám chỉ thì chị phải check lại “information” của mình nhặt được.
1.4) Nếp nhà Gia Long hoàn toàn không dạy nữ sinh có thái độ và ngôn ngữ như chị
2) Đây là thái độ của chị: tôi copy lại từ inbox , chuỗi chat:
1- From Ngọc Mai: Bạn là dân Khoa học Sg mà sao lại mạo nhận là SV Dalat?
2-Lan Chi: Chỗ nào tôi nói tôi là SV ĐL????? Khùng mới nói thế. Sài Gòn hơn ĐL bội phần. Tôi không biết chị là ai. Chị đọc ở đâu mà nói tôi viết tôi là SV đà lạt??????? tôi tôt nghiệp ĐH Khoa học Sài Gòn. tôi dạy Sinh viên thực tập ban Lý và VlDC. Rõ chưa? Đà lạt là tỉnh lẻ mà chị dùng chữ mạo nhận ? Lần sau chị nên lễ độ hỏi, trước khi chụp mũ hay nói người khác mạo nhận. Rõ chưa? tiểu sử của tôi có từ lâu tại web www.hoanglanchi.com. Chỉ có bọn fans VT mới hay nói hồ đồ, chụp mũ, vu cáo, thưa chị! Chào chị
3-Ngọc Mai: Vậy thì vấn đề chị viết về Thunhan là sao? Chị xưng là K8 khi đến Paris múa bụng cho đám Thunhan bên ấy xem như thế có gọi là lễ độ với người tự bịa đặt thân thế mình hay không. Chắc chị quên mất đi những gì chị dối trá khi đó rồi . Ai là kẻ hồ đồ vậy hỉ. Chị viết báo nên chắc chị thuộc luôn cái thành ngữ nhà báo nói láo ăn tiền. Chị xem lại mấy mươi chương chị viết về Thunhan mà ngẫm lại mình đi, thật xấu hổ.
3) Trả lời cho chị rõ: Sau khi viết nhữn giòng láo lếu trên, không phải là tư cách người Gia Long thì chị block, không cho tôi trả lời. Tôi quyết định viết stt này, công bố cho toàn thể mọi người biết và nhờ facebooker khác, gửi inbox, báo cho chị biết, những vu cáo, hồ đồ, láo lếu, hỗn xược của chị, đã được tôi trả lời đây.
a) Tôi là Gia Long 60-67. Tốt nghiệp ĐH Khoa Học Sài Gòn 1971. Chuyên viên Tổng Nha Kế Hoạch 1971. Giảng nghiệm viên Ban Vật Lý Địa Cầu, Khoa Học Sài Gòn 1973, giáo sư lớp 10 tại vài tư thục. Viết báo từ đệ tứ, 1963. Thuở sinh viên, viết cho vài báo ( Chính Luận, Tiếng Vang, Dân Luận, Sóng Thần..). Cộng tác với Đài Phát thanh và Truyền Hình Việt Nam Hải Ngọai ở Hoa Thịnh Đốn vào 2004. Chủ bút cho NS Mạch Sống của Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển vào 2005. Chủ bút cho NS Sóng Thần của Phạm Bá Vinh ở VA vào 2008. Hiện giữ mục Trò Chuyện với Lan Chi ở NS Bút Tre, AZ. Cộng tác với các báo Thương Mại Miền Đông, Phụ Nữ Mới, ở Hoa Thịnh Đốn trong vai trò ký giả thời sự cộng đồng.
Tôi không bao giờ viết hồ đồ, hay chụp mũ, hay vu cáo ai cả trong các bài viết của tôi.
b) Tôi không dính líu, không liên quan, không học gì ở Viện Đại Học Đà Lạt.
c) Tôi chỉ dính líu khi ô Nguyễn Kim Quý,Giáo sư Trường CTKinh Doanh Đà Lạt và bà Lê Khánh Thọ viết bài gửi khắp nơi, thông báo cho mọi người QUỐC GIA-TỊ NẠN CS- biết: Ô Lê Đình Thông, Trưởng Ban Tổ Chức ĐẠI HỘI THỤ NHÂN THẾ GIỚI 2012 tại Paris, đối với đề nghị TREO CỜ VÀNG của chị Lê Khánh Thọ, khóa 8 Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt.
Chúng tôi, rất nhiều người quốc gia khắp nơilúc đó theo dõi và ủng hộ chị Lê Khánh Thọ.
Cuối cùng: Ô Lê Đình Thông phải từ chức, ĐHThế Giới của Thụ Nhân PHẢI TREO CỜ.
Chính chị Lê Khánh Thọ là sinh viên CTKD Đà Lạt, ở Paris, là người múa bụng, là người viết loạt bài rất hay “ Thụ Nhân Cờ Vàng” ( tôi không nhớ rõ tên này có đúng không) tại web Hội Quán Phi Dũng. Chị LK Thọ viết diễn tiễn hàng ngày, giờ nên loạt bài này rất dài.
KẾT LUẬN: tôi không biết chị Ngọc Mai nghe từ ai mà xác quyết tôi là người mạo nhận Thụ Nhân Đà Lạt rồi khi tôi trả lời không phải thì vẫn không nghe, lại còn tiếp tục viết hỗn hào láo xược. Tất cả là do chị Ngọc Mai Trương đã nghe ai đó nói và tưởng lầm tôi là chị Lê Khánh Thọ cộng với sự khiếm khuyết giáo dục bản thân từ gia đình nên đã quá ngu xuẩn đến mức độ người ta trả lời “ tôi không phải là người đó” mà vẫn buộc và còn mạ lị người ta. Có lẽ cha mẹ bà Ngọc Mai, ngày xưa đã quên không dạy bà Ngọc Mai điều này.
Tôi gú gồ, ra được link này. Có mô tả lại vụ đó. Còn loạt bài dài, hay, hấp dẫn, của chị Lê Khánh Thọ: tôi không có thì giờ tìm tiếp.
Cá nhân tôi ngày đó là người đầu tiên ký tên vào danh sách ủng hộ Lê Khánh Thọ, chống nhóm Thụ Nhân “ỡm ờ”, không chào cờ vàng.
Coi như chị Ngọc Mai nợ tôi một lời xin lỗi. Tôi không biết chị đang sống ở VN hay hải ngoại nhưng đã là cựu nữ sinh Gia Long thì chị hãy giữ tư cách của người Gia Long, giữ nếp nhà của Gia Long.
Y Khoa 71 vừa qua đã có chút sóng gió về việc “chào cờ” tại tiệc nơi công cộng. Kết quả là YK 71 hay ( YK 69,70,71) đều có chào cờ. Tôi gửi lại tài liệu cũ về vụ chào cờ “tai tiếng” nhất. Đó là vụ “Thụ Nhân Đà Lạt” năm 2012. Vào năm đó facebook chưa có. Bây giờ nếu có chuyện gì thì ắt hẳn, tốc độ lan truyền sẽ mạnh hơn nhiều so với 2012. Trong các tài liệu dưới đây thì loạt bài của Lê Khánh Thọ, nhân vật chính, với “Bút Chiến Cờ Vàng Thụ Nhân” là dài và đầy đủ nhất vì các mails được trưng ra với mốc thời gian. Những ai toan tính viết ý kiến để biện minh cho việc KHÔNG CHÀO CỜ thì hãy cố gắng xem loạt bài của Lê Khánh Thọ. Tra cứu trong tài liệu “Bút Chiến Cờ Vàng” của Lê Khánh Thọ, sẽ có đầy đủ mail đáp trả các lập luận của nhóm “trở cờ”. Mail này được gửi cho vài vị thuộc YK 71 và bcc cho những người có thể quan tâm.
Hoàng Lan Chi
8/2017
*****************
TÀI LIỆU VỀ VỤ “CỜ VÀNG THỤ NHÂN” 2012
1-Lê Khánh Thọ-Bút Chiến Cờ Vàng Thụ Nhân :
Đây là tài liệu đầy đủ nhất nhưng rất dài. Tuy vậy trong này có đầy đủ các mails qua lại. Tất nhiên đã có những mails như ( phi chính trị, không nên chào cờ ở tiệc ái hữu…) Những vụ này đã có từ lâu và cuối cùng chính nghĩa chiến thắng sau những um sùm. Kết quả những kẻ chủ trương KHÔNG CHÀO CỜ, từ Phân Khoa Chính Trị Kinh Doanh của Đại Học Đà Lạt, đã bị “ố danh” như TS Lê Đình Thông, Quỳnh Mai…”. Năm đó Lê Khánh Thọ đã lấy ý kiến khắp nơi và chỉ trong hai ngày, số người ký tên là 165 và toàn là những người Thật, đang giữ các vị trí chủ tịch của các tổ chức, hội đoàn…
LGT: Một vấn nạn lớn cho người trung niên hoặc cao niên: gõ tiếng Việt có dấu. Muốn gõ, họ phải bỏ ra vài ngày cho đến vài tuần cho nhớ, dù là gõ kiểu VNI hay Telex. Vài năm nay, Facebook là môi trường mở, rất good và quyến rũ nhiều người tham gia thảo luận về mọi vấn đề thế nhưng vấn nạn trên đã hạn chế người Việt trung niên hay cao niên. Giới trẻ thì ít bị vì họ đã học gõ từ lâu. Tuy vậy hôm nay xin chính thức báo tin mừng: kể từ nay quý vị “mù gõ” (tức là không biết gõ tiếng Việt có dấu) sẽ hết bị “mù”! Chúng ta đã có bàn phím gõ tiếng Việt. Xin mời Hoàng Lan Chi phỏng vấn Alex Tang (tên Việt là Đường Hoàitrung).
Hàn Quốc và Nhật Bản đều có bàn phím riêng. Việt Nam thì chưa. Cá nhân tôi nghĩ rằng đây là một đóng góp lớn, là “niềm tự hào dân tộc”. Tuổi trẻ Việt ở hải ngoại vẫn yêu, vẫn nhớ tiếng Việt, và đã dành 10 năm để tìm tòi hầu đóng góp vào việc gõ tiếng Việt nghĩa là góp phần “người trẻ hải ngoại bảo vệ tiếng Việt”.
****************
Hoàng Lan Chi: Xin chào Alex Tang. Tôi đang sử dụng bàn phím gõ tiếng Việt do Alex gửi tặng. Dùng rất tốt. Tôi muốn phỏng vấn Alex Tang về “Hành Trình Bàn Phím Gõ Tiếng Việt”. Trước hết xin vui lòng cho biết đôi chút về tiểu sử?
Alex: Chào cô Lan Chi và khán thính giả. (Alex rời VIỆT NAM lúc 9 tuổi, cùng ba má và em trai 6 tháng tuổi vượt biên và vượt biển qua Hồng Kông, sau đó bay sang Phi Luật Tân, và cuối cùng bay đến Hoa Kỳ. 27 năm qua, gia đình định cư tại Houston, TX do ông dượng bà dì đón về). Hồi nhỏ Alex thích đọc sách và thả diều. Ba của Alex nói là học ngôn ngữ có lợi đến bộ não. Nên đêm về má của Alex thường đọc chuyện nhi đồng bé chờ đón giao thừa ru Alex ngủ. Mỗi lần đưa tiễn thân nhân tại phi trường Tân Sân Nhất, má đều mua cho Alex chiếc máy bay bằng mốp có động cơ xoắn dây thun. Chơi không lâu thì máy bay đó nếu không bị gãy cánh, thì cũng bị sút chong chóng. Rồi má Alex lấy báo cũ, tre khô, và cơm nguội dạy Alex làm diều. Khi đi học, Alex chọn ngành kinh doanh, ngoại ngữ và hàng không. Học xong, Alex nhập ngũ Không Quân Hoa Kỳ (US Air Force). Sau khi giải ngũ, Alex làm việc tại phi trường Bush và Hobby của Houston Airports System. Gần đây thì Alex đã nghỉ làm việc cho Cơ Quan An Ninh Vận Chuyển (TSA) của Bộ Nội An (DHS) để tập trung toàn thời gian vào Ablenaut Corporation, một Tiểu Thương Mại của Cựu Quân Nhân (SVOB) do Alex thành lập năm 2017. Dưới đây là tấm hình con đội nón, má ôm bằng chụp tại buổi lễ tốt nghiệp Đại Học Hàng Không Embry Riddle (ERAU ) vào năm 2018.
Hoàng Lan Chi: Xem như Alex làm việc về “hàng không”. Vậy cơ duyên nào đã khiến Alex có ý tưởng về một bàn phím gõ tiếng Việt?
Alex: (Alex đã từng phụ giảng Việt ngữ vào mỗi sáng chủ nhật, đã từng làm thông ngôn tại bệnh viện, và đã từng dịch văn bản cho chính phủ địa phương trong lúc theo đuổi ngành quản lý hàng không trên 10 năm qua. Những việc Alex vừa kể đều có liên hệ mật thiết đến chữ Việt và bàn phím.) Tiếng Việt là phần mềm của bộ não cũng như Window là phần mềm của điện não. Cái khổ của người Việt khi dùng bàn phím là chữ Việt ta chưa có bàn phím Việt chính thức tuy hiện nay thế giới có khoảng 14* phần mềm gõ chữ Việt. Điều ngạc nhiên nhất là đã gần 400 năm qua từ khi Chữ Việt đầu tiên được hình thành trong quyển từ điển ba ngôn ngữ Việt Bồ La, Chữ Việt ta vẫn chưa có bàn phím Việt do người Việt phát minh, chế tạo, và phổ biến ra ngoài. Đối với riêng Alex, đây là một sự thiếu sót của Chữ Việt, là một sự thiệt thòi của Tiếng Việt, và là một sự thất thoát của Người Việt. Vì thế, bao năm qua Alex đã miệt mài nghiên cứu và phát triển bàn phím Việt tiêu biểu để cống hiến đến mọi người. Có bàn phím Việt thì mới gõ tốt chữ Việt thì mới bảo tồn tiếng Việt thì mới tự hào người Việt như các dân tộc bạn.
Hoàng Lan Chi: Thời gian từ khi “thai nghén” đến khi hoàn tất là bao lâu?
Alex: Dạ thưa cô Lanchi, quá trình là trên 10 năm tìm tòi, nghiên cứu, và 2 năm phát triển. Tổng cộng là hơn 1 chu kỳ 12 con giáp.
Hoàng Lan Chi: Tại sao lại quá lâu như vậy?
Alex: Dạ lâu vì có vài yếu tố tác động. Lúc đầu Alex tìm tòi chữ Việt vì do tính hiếu kỳ của sở thích cá nhân, một mình một bóng. Sau này Alex nghiên cứu chữ Việt vì có nhu cầu viết bài và dịch ngữ, rồi bắt đầu chia sẻ với người chung sở thích. 2 năm gần đây những lỗ trống kiến thức đó được phát triển và những thông tin lặt vặt liên quan đến chữ Việt xưa kia nay tụ thành hệ thống căn bản. Nói tóm lại là nghiên cứu để tìm tòi những kiến thức mới chưa bao giờ có. Tuy chậm, nhưng có tiến triển đều là chuyện thường (research leads to new knowledge, it is slow and steady which is normal). Ta có thể ví nghiên cứu như tre mọc rễ và phát triển như trúc mọc thân vậy. Lúc đầu chậm, lúc sau nhanh.
Hoàng Lan Chi: Alex tìm tòi một mình hay có ai cùng làm việc?
Alex: Vì đây là quá trình nhiều thử thách để bảo tồn ngôn ngữ và văn hóa, đương nhiên là Alex làm việc chung với hai bậc sư phụ khả kính và khả tin: thầy Nguyễn Văn Nghĩa và giáo sư Mai Thanh Truyết cùng tìm tòi những vấn nạn thường gặp trong chữ Việt. Có nhiều ngày hai vị này nhẫn nại ngồi nghe Alex thêm bớt ý kiến cả 4 tiếng đồng hồ. Thường thì thầy Nghĩa và Gs Truyết đặt vấn đề rồi đêm về Alex là người suy nghĩ nát óc bạc tóc tìm giải pháp.
image015 1
image016
Hoàng Lan Chi: còn gia đình, ví dụ cha mẹ, cô dì hay người yêu. Họ đã đóng góp ra sao cho việc “tìm tòi” này của Alex? Alex: À! Cảm ơn cô gợi ý.Ông bà ta có câu, “ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè”. Đúng vậy, ngoài hai thầy và song thân ra, người bạn mà Alex muốn dành chút thì giờ cảm ơn là người bạn đồng hành trong bốn năm trời qua, người bạn thông cảm cho sự miệt mài quên đêm, và cũng là ánh sáng trong bóng tối, cô Đỗ Nguyệt Ánh.
Hoàng Lan Chi: Có thể kể sơ lược các giai đoạn tìm tòi?
Alex: Hỏi đến đây thì Alex nhớ đến mùa học cuối của dự án tốt nghiệp 2018. Vào năm 1977, NASA phóng ra quả đất hai chiếc phi thuyền thám hiểm không gian tên Voyager 1 và Voyager 2. Trên mỗi chiếc phi thuyền thám hiểm này đã chứa một chiếc dĩa vàng (Golden Record). Mặt dĩa đã ghi khắc nhiều thông điệp bao gồm hình ảnh, âm thanh, và tiếng chào của 55 ngôn ngữ của nhiều sắc tộc trên quả đất. Mục đích của NASA là nếu có loài thông minh nào từ hành tinh khác trong vũ trụ khám phá và giải mã được thông điệp trên chiếc dĩa vàng này, thì sẽ biết là ở tại thái dương hệ này, trên hành tinh thứ ba từ mặt trời này, có một nền văn minh đang mong mỏi muốn được kết bạn với nền văn minh của quý vị trong vũ trụ này. Vậy quý vị muốn biết Alex khám phá được gì không? Trên chiếc dĩa vàng đó có một câu TIẾNG VIỆT lưu lại và gửi gắm cho người hành tinh khác. Nếu hiện tại người nói thông điệp này còn sống và xem được buổi phỏng vấn hôm nay do cô Lanchi chủ bút, thì Alex xin chân thành gửi đến anh bạn lời chào thân hữu.
Hoàng Lan Chi: Thế mạnh của Unikey là “Bảng gõ tắt”. Nó tương tự tool “Auto correct” của Word. Vậy software hỗ trợ cho bàn phím gõ tiếng Việt của Alex có tool này không và cách vận hành của nó như thế nào?
Alex: Điểm mạnh của bàn phím Vitoky™ là nó có 47 nút chánh bao gồm 45 ký hiệu như sau: 27 phụ âm, 12 mẫu âm, và 6 thanh điệu. Thứ nhất, các chữ và dấu kể trên được sắp đặt trên mặt nút. Mỗi chữ một nút, mỗi dấu một gõ. Nếu ta thấy được, thì ta gõ được. Nghĩa là trọn bộ 39 mẫu tự và 5 dấu đều hiện trên bàn phím Vitoky™. Nếu dùng bộ gõ Unikey để gõ 44 ký hiệu đó, ta phải gõ 63 lần (bao gồm 11 chữ đôi và 7 chữ đơn phải gõ từ 2 đến 3 lần thì chữ mới hiện ra. Vậy ta biết là bàn phím Vitoky™ giảm số gõ đến 30%. [(44÷63)x100=70%]. Điểm đáng lưu ý nhất là bàn phím Việt này có thể thay thế bàn phím Anh vì nó có chức năng song ngữ. Về phần gõ tắt, đương nhiên là ta có bộ gõ Việt Tốc Ký™ như sau và xin tóm lược bằng bốn câu bảy chữ (thất ngôn tứ tuyệt) dưới đây:
Hoàng Lan Chi: được biết có thể Alex sẽ hợp tác với Luraco, một công ty khá lớn mà chủ nhân là “hậu duệ VNCH” để nghiên cứu sản xuất ra bàn phím gõ tiếng Việt. Xin vui lòng chia sẻ?
Alex: Hiện tại thì Alex được cô Lan Chi giới thiệu đến anh Tom Lê (CEO) và anh Ts Huy Lê (Founder) của Luraco tại Dallas, TX để hy vọng mình sẽ có thể cống hiến bàn phím này đến người Việt. Trước mắt Alex đang lập kế hoạch và sẽ công khai kết quả sau buổi hợp trong tương lai gần đây.
Hoàng Lan Chi: Nếu bây giờ mọi người muốn mua thì phải làm thế nào? Giá tiền kèm cước phí nội địa HK là bao nhiêu?
Alex: Nếu khán thính giả muốn mua, xin gửi điện thư đến banphimviet2019. Hãy nhớ điền tên họ, địa chỉ, và ý kiến thiết kế. Ví dụ: 1, 2, hay 3 màu, 1 hay 2 ngôn ngữ, và để tên hay không và mấy chữ. Giá tiền là tùy vào lựa chọn, chỉ khoảng ($40-50) hoặc (75- $100) cho các loại bàn phím khác nhau. Bưu phí khách hàng trả riêng.
Hoàng Lan Chi: tôi đề nghị 100 người ghi danh đầu tiên mua sẽ đặc biệt được Alex “thiết kế keyboard” có tên của họ, được không?
Xin được giải thích thêm cho quý độc giả: 1-2 màu có nghĩa bàn phím mầu đen, các chữ mầu ( trắng-white hay xanh-bleu). Tên riêng được in ở phím space bar và có mầu tùy ý thích người mua. Trong hình chụp keyboard của Hoàng Lan Chi: chữ mầu trắng là chính, các chữ phụ mầu bleu và tên Hoàng Lan Chi có mầu vàng. Keyboard này sẽ không phải là “keyboard chuẩn của Mỹ”. Một số vị trí các key của “keyboad chuẩn” đã bị thay đổi. Ví dụ:
1) Dấu hỏi ngã được đưa lên hàng 3 ở bên phải.
2) Các dấu sắc huyền hỏi ngã nặng : được dùng trên keyboard. Nhìn thấy rõ ràng. Không cần nhớ quy tắc như gõ kiểu VNI hay telex hay VIQR…
3) Các chữ đặc biệt ư, ơ,, a, ă, â ở hàng trên cùng ( nơi có các number của keyboard chuẩn Mỹ). Đặc biệt hàng này có thêm những chữ Việt hay dùng như Nq, Nh, Ng, Ch
4) Gõ chữ thường như keyboard Mỹ. Chữ Hoa: Shift hoặc Capslock.
5) Bấm phím Shift ở bên phải: sẽ dùng các ký tự mầu xanh.
6) Muốn dùng “number” : dùng bên phải.
Do đó với những cao niên hay trung niên chưa học gõ tiếng Việt bao giờ: có lẽ sẽ nhanh hơn những người như Hoàng Lan Chi ( vì đã học kiểu gõ VNI hay telex cả trên 10 năm rồi). Tuy thế, vì bàn phím Vitoky™ giúp ích nhiều cho những người viết Anh-Việt nên hiện giờ Hoàng Lan Chi đang dành mỗi ngày 10 phút để học bàn phím này.
“Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông. ( NBH)”.
Vì thế nếu như bạn có nhu cầu viết tiếng Việt, tham gia Facebook với bạn bè Mỹ Việt thì nên dành thì giờ học gõ tiếng Việt với bàn phím Việt. Bạn không phải nhớ muốn gõ sắc thì phải gõ 5 keys này (s, a, số 8, số 1, c) mà đơn giản chỉ gõ 4 keys ( s,ă,c, dấu sắc). Mọi cái cho quý bạn nhìn thấy ở bàn phím. Như thế quý bạn sẽ không còn là “những người mù gõ”, gây khó chịu cho người khác khi gõ không dấu. Quý bạn có thể tham gia cho ý kiến (comment) về mọi vấn đề với bạn hữu qua mail, Facebook bằng chữ Việt có dấu. Ý tưởng của quý bạn sẽ được netters đọc nhanh và hiểu khá dễ dàng, không mất thì giờ “đoán” mà có khi còn “đoán sai”.
Bài này từ trong nước nói về các loại keyboards: https://my-best.vn/15417/. Quý bạn có thể chọn keyboard tùy ý thích và “order” riêng.
· Lúc nào cũng tươm tất, xinh đẹp, sạch sẽ, thơm tho để gia đình/con cháu được hãnh diện.
· Nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ.
· Bếp núc: luôn có bữa ăn gia đình giản dị, trong lành, vừa đủ thịt/cá/tôm/rau/trái cây.., tốt cho sức khỏe. Một tuần mới cho ăn ngon, nhiều dầu, thịt: một lần.
· Check mail ngày 3 lần để xem có tin gì hay; nhất là khi nhận được bài chia sẻ về sức khỏe, giáo dục gia đình.
· Lướt Facebook ngày 2-3 lần. Mỗi lần 30 phút. Để xem có tin gì hay, bổ ích thì đọc, lưu lại và share cho bạn hữu.
Ngoài các tin liên quan đến gia chánh, giáo dục gia đình, các bà nội ngoại, cũng phải LƯỚT NET ĐỂ THÂU THẬP KIẾN THỨC VỀ:
· Sức khỏe (để tự lo cho mình và cho gia đình. Bao gồm kiến thức về y khoa, chăm sóc người bịnh..)
· Chợ búa (xem có thực phẩm nào ngon, đang sale..) tiệm ăn nào mới mở, dụng cụ nhà bếp nào mới được sản xuất ( để dùng, để mua tặng con gái/con dâu..)
· Vườn tược (để làm đẹp cho nhà cửa)
· Xã hội (để tham gia hay đóng góp cho các sinh hoạt này)
· Học đường ( để biết mà góp ý cùng các con về việc học của các cháu..)
· Thể thao (võ, bơi) để tham gia hoặc góp ý với con cho cháu tham gia. Sức khỏe chỉ có khi ăn uống đàng hoàng và thể dục tử tế.
· Thời trang. Để tự làm đẹp, hoặc góp ý được với con gái/con dâu/cháu gái…
· Thời sự: để biết bổn phận của một công dân tốt, để sử dụng lá phiếu cho đúng, để không lạc hậu.
· Nếu được cũng phải học những thứ có ích như vài feature của cell phone, book vé bay, mua online, chuyển tiền cho người thân ở quốc gia khác, một ít kiến thức cơ bản về computer (nhiều bà nội ngoại toàn dừa việc này cho con cháu. Hoàn toàn mù tịt về text, về chụp hình, về quay clip ở cell rồi upload lên Facebook, không biết gõ tiếng Việt có dấu..)
Hoàng Lan Chi
3/2019
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Chân dung bà nội/ngoại thời F@- March 6, 2019
Hoàng Lan Chi viết: Tôi mới được biết bà Phan Giao, TGĐ điều hành chương trình đóng HKMH của Mỹ là Gia Long 71-78 nhưng bạn cùng lớp của Giao Phan, Kim Diệp, viết “chúng em đi từ 75 nên đít không có Minh Khai, tỷ Lan Chi ơi”!
******************
Phan Giao: Người Điều Hành Để Đóng Mẫu Hạm Tối Tân Của Mỹ
24/08/201700:00:00(Xem: 8110)
Bà Giao Phan, Tổng giám đốc điều hành chương trình đóng hàng không mẫu hạm của Hải quân Hoa Kỳ. (www.voatiengviet.com)
Trích Việt báo:
Một phụ nữ Mỹ gốc Việt đóng vai trò quan trọng trong lãnh vực quốc phòng của Hoa Kỳ là bà Phan Giao, tổng giám đốc điều hành chương trình đóng các chiếc hàng không mẫu hạm tối tân nhất trên thế giới hiện nay như là chiếc USS Gerald Ford đã được đưa vào sử dụng, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 23 tháng 8 năm 2017.
Bản tin VOA viết rằng, “Ngày 24/8, tại hãng đóng tàu Newport News Shipbuilding đặt ở bang Virginia, Mỹ, dự kiến diễn ra lễ khởi công đóng tàu sân bay USS Enterprise, còn gọi là CVN-80. Trước đó, hôm 21/7, Tổng thống Trump đã thực hiện nghi lễ chính thức đưa vào sử dụng tàu sân bay USS Gerald R. Ford. Đồng thời, đến cuối tháng 8, quá trình đóng tàu sân bay USS Kennedy đã đạt hơn 30%.
“Cả ba con tàu kể trên đều là hàng không mẫu hạm lớp Ford, lớp tàu hiện đại nhất của Mỹ và trên thế giới hiện nay.
“Đáng chú ý, vị tổng giám đốc điều hành chương trình đóng tàu sân bay mới của Mỹ là một phụ nữ gốc Việt, bà Giao Phan. An Tôn của Ban Việt ngữ VOA phỏng vấn bà về chương trình này và vai trò của bà. Xin mời quý vị theo dõi.”
Trong cuộc phỏng vấn với phóng viên của Đài VOA, bà Phan Giao cho biết 5 đặc điểm của Hàng Không Mẫu Hạm USS Gerald Ford như sau:
“Thứ nhất, ngoại trừ Hoa Kỳ, chưa có một quốc gia nào trên thế giới có loại hàng không mẫu hạm có hệ thống giúp máy bay cất cánh bằng điện từ – electro-magnetic aircraft launch system, gọi tắt là EMALS; và một hệ thống hãm đà tối tân khi máy bay đáp lại – advanced arresting gears, gọi tắt là AAG.
“Cả hai hệ thống này thay cho hệ thống cũ chạy bằng hơi nước, nên giúp cho việc cất cánh cũng như hạ cánh được nhanh chóng và dễ dàng hơn.
“Thứ hai là tàu được xây dựng theo thiết kế mới nhất chưa từng có trong vòng 40 năm qua. Chiếc Ford là hàng không mẫu hạm đầu tiên có hệ thống phát năng lượng tối cao nhất, tối tân nhất, có khả năng sản xuất một nguồn lực điện gấp 3 lần so với loại Nimitz.
“Vì lý do này, các chuyên viên xây dựng chiến hạm mới có thể loại bỏ được hệ thống phát điện bằng hơi nước thường được sử dụng trong quá khứ và có chi phí bảo trì cao.
“Thứ ba, để giúp tàu Ford có thể hoàn thành nhiều phi vụ trong một ngày hơn loại hàng không mẫu hạm Nimitz, hay nói cách khác là có khả năng chiến đấu vũ bão hơn các chiến hạm khác, chúng tôi có một số sáng kiến về phi đạo.
“Thí dụ như thay đổi kích thước và vị trí của những khu vực trên phi đạo bằng cách cắt bớt số thang máy di chuyển máy bay, từ 4 xuống 3. Hoặc là có thang máy chuyển vận khí giới để có thể di chuyển vũ khí từ nhà kho đến khu máy bay đậu và phi đạo. Điều đó, cách di chuyển cũng làm cho nhanh hơn.
“Một điều nữa chúng tôi học ở phương pháp áp dụng trong những cuộc đua xe drift car, thì tập trung mọi hoạt động tiếp vận và hỗ trợ máy bay ở ngoài phi đạo để làm sao cho máy bay được di chuyển nhanh hơn.
“Thứ tư là intergrated warfare system – hệ thống tác chiến hợp nhất – bao gồm những kỹ thuật tối tân nhất. Có radar 3 chiều, 3-dimension, rồi hệ thống thông tin, rồi kiểm soát và chỉ huy để có thể nâng cao khả năng chiến đấu được hữu hiệu hơn.
“Cuối cùng, một cái rất quan trọng nữa là chúng tôi không quên chăm sóc cho hàng ngàn thủy thủ làm việc ngày đêm trên chiến hạm. Nên hệ thống máy lạnh cũng tối tân được trang bị trên chiếc Ford để thủy thủ có thể có một nơi ăn ở cho thoải mái, có thể hít thở không khí trong lành mà không bị hại môi trường.”
Bản tin VOA cũng thuật lại lời bà Phan Giao nói về vai trò tổng giám đốc chương trình đóng hàng không mẫu hạm như sau:
“VOA: Là Tổng Giám đốc Điều hành chương trình về hàng không mẫu hạm của Hải quân Mỹ, xin bà cho biết trong công việc giám sát việc đóng con tàu rất vĩ đại này, có những thử thách gì lớn nhất mà bà đã trải qua? Và với thành tựu là con tàu này đã ra khơi, đã được bàn giao cho Hải quân Mỹ, bà thấy có điều gì bà hãnh diện nhất trong dự án này?
“Bà Giao Phan: Tôi làm cho Program Executive Office-Aircraft Carrier, tạm dịch là Cơ quan Điều hành Chương trình Hàng không Mẫu hạm. Đây là một cơ quan ở trong Hải quân Hoa Kỳ.
“Cơ quan của tôi đảm nhiệm tất cả các việc liên quan đến hàng không mẫu hạm, từ A tới Z. Từ lập kế hoạch, thiết kế, xây dựng, bảo trì, sửa chữa, tóm lại, từ đầu chí cuối.
“Người lãnh đạo cơ quan của tôi là một vị tướng 2 sao của Hải quân là Đề đốc Brian Antonio. Tôi là vị phó của vị này, đứng vị trí thứ hai, là quan chức dân sự cao cấp nhất trong tổ chức, với chức vụ tạm dịch là Tổng Giám đốc Điều hành. Chúng tôi có ngân sách 40 tỷ đôla để điều hành.
“Thử thách khó khăn nhất đối với tôi trên đoạn đường dài mấy năm qua là làm sao có thể xây được một chiến hạm tối tân nhất trên thế giới với những hệ thống công nghệ và máy móc mà vẫn giữ được trong ngân quỹ được ấn định, mà phải bàn giao cho quân đội Hoa Kỳ đúng kỳ hạn.
“Hàng ngàn người làm việc với nhau trong một thời gian lâu, áp dụng các kỹ nghệ tối tân nhất để thành hình một chiếc tàu, chúng tôi phải đem ra khơi chạy thử coi máy móc chạy có đúng như mình thiết kế không. Chúng tôi rất là mừng là tàu thành công trên mọi khía cạnh.”
Bản tin VOA cũng ghi tiểu sử của bà Phan Giao như sau:
“Tiểu sử bà Giao Phan
8/2013 đến nay: Tổng Giám đốc Điều hành, Cơ quan Điều hành Chương trình Hàng không Mẫu hạm, Hải quân Hoa Kỳ
11/2007-7/2013: Phó Giám đốc, Các Chương trình Mua sắm Trang thiết bị, Tuần duyên Hoa Kỳ
2006-2007: Phó Giám đốc Điều hành, Chương trình Hàng không Mẫu hạm Đang Hoạt động
2004-2006: Trợ lý Giám đốc Điều hành về đóng hàng không mẫu hạm mới thuộc lớp Nimit
Trước đó, bà là Giám đốc chuyên trách Hàng không Mẫu hạm và Tàu Đổ bộ, thuộc Văn phòng Trợ lý Bộ trưởng Hải quân (chuyên trách Nghiên cứu, Phát triển và Mua sắm Trang thiết bị)
Bà từng là Giám đốc về Hệ thống Điện tử cho Chương trình Tàu ngầm Tấn công Nhanh Seawolf
Bà Giao Phan bắt đầu sự nghiệp dân sự trong Hải quân Hoa Kỳ từ năm 1984 và được khen thưởng nhiều lần
Bà có bằng cử nhân kỹ sư công chính của Viện Bách khoa Virginia năm 1981, bằng thạc sỹ quản lý của Viện Công nghệ Florida năm 1997.”
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Gia Long NK 71-78, bà Giao Phan là TGĐ điều hành chương trình đóng HKMH của Mỹ- Dec 2018
Đón Sư tỷ Gia Long Phương Trần Đi Tàu Cruise và Ghé Brisbane
Chị Phương Trần, đi Cruise từ Mỹ qua. Tôi và một muội GL khác đi đón. Lúc này họ đổi chỗ nên tìm hơi vất vả.
Plan do tôi vạch ra rất good: trên đường về từ Cruise terminal, ghé Southbank trước , xem bãi biển nhân tạo và con đường hoa giấy, đặc trưng của Brisbane.
Tiếp, ghé Tượng Đài Thuyền Nhân. Tượng đài bằng đồng, rất đẹp vì nghệ nhân thực hiện theo mô phỏng người thật. Tượng trong công viên nhỏ, cạnh giòng sông Brisbane. Gần đó là vài cây phượng đỏ, mùa này đang rực rỡ rất đẹp. giòng sông êm đềm. Có thể mua vé chạy tàu trên sông một vòng.
Sau đó, đến nghĩa trang, đi vào gần nơi làm lễ để ngắm kangourou. Trời nóng, đến 92 độ F, nhiều gia đình kangourou ra hóng gió dưới những tàn cây lớn. Chúng tôi cứ đi lại gần từ từ để bạn chụp. Có lần vài kangourou kia rất dạn, tôi và chị Phương đi lại khá gần, nó vẫn đứng yên. Buồn cười, tôi quay mặt, không quay lưng nữa, vỗ tay, ý muốn dụ nó đứng yên. Con kangourou này nhỏ. Nó lắc đầu mới thấy ghét làm sao. Tiếc là cô sư muội không lanh, cứ thích chụp hình. Nếu quay clip thì đã có cảnh "bà Tổng" HLC vỗ tay và kangourou lắc đầu!! Muốn ôm kangourou chụp hình phải đi xa lắm. Nghĩa trang này: kangourou tự do tha thẩn ra chơi. Kangourou chỉ có ở Úc. Kangourou rất dữ và có lẽ kiếp trước là boxer! Hai kangourou đánh nhau y như hai boxer trên võ đài. Woolworth có bán vỉ thịt kangourou. Đem xào lăn, ăn giống thịt bò lắm.
Rời nghĩa trang, đến chùa Phật Đà vì chùa này cũng lớn và do cộng đồng chăm sóc. Ngoài vườn có Tượng Phật Bà Quan A^m và mùa này sen đang đơm nụ thật nhiều, rất đẹp. Chùa lớn mà rất sạch, chứng tỏ phải có người quét sân thương xuyên. Chứ trong chùa sạch thì không nói.
Sau đó đên trung tâm chợ của người Việt Inala. Trong khi Eden của Virginia có đủ loại shop và chỉ có một chợ Việt thì ở đây tiệm "chạp phô", tạp hóa Việt rất nhiều. Nằm cạnh nhau như một dãy nhà, phố ở VN mình. Vì thế mua đồ thì chỉ đi một người. Hai người thì phải nhường cho người kia đi qua. ( Chán chết!). Trái cây bày sạp trước mỗi “nhà chợ” lấn ra sân y chang VN. Mua thịt cá có thể chỉ mua 1-200 grem cũng được. Rau thì cứ một bó giá như nhau 1,2. Vài loại rau nào đó thì 1,5$.
Chị Phương kêu trời như mọi người Mỹ khác khi đến úc " vật giá gì mà đắt quá"!!!
Đồ ăn như phở, bún bò thì …không dám nói vì hiển nhiên là thua xa Bolsa CA rồi!
Chúng tôi đi được bây nhiêu đó rồi về lại tàu lúc 3g30.
Một số hình ảnh:
SOUTHBANK:hoa giấy đỏ như vòm.
Đường quanh, vòm hoa giấy. Bãi biển nhân tạo. Xa xa là city
CHÙA PHẬT ĐÀ
Chánh điện Chùa Phật Đà. Vườn có tượng Phật bà, hồ sen đang mùa nụ
Tượng đài Thuyền Nhân có vài cây phượng rất đẹp
TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN
Tượng đài có hai mẹ con. Cậu bé mặt coi buồn hiu. Tôi và chị Phương đùa nắm tay cậu chia sẻ “ Nhỏ xíu đã phải vượt biển với mẹ rồi. Thương chưa!”
Tượng đài Thuyền Nhân Brisbane bằng đồng rất đúng tiêu chuẩn quốc tế về dựng tượng
Tượng đài gần sông Brisbane. Ra bờ, chụp. Bên kia là city
Bức hình HLC ưng ý nhất vì nhìn thấy tượng và cả hàng chữ, logo cộng đồng, city xa xa và cây cầu
Gia đình Kangourou ra cây trốn nắng hóng gió thấy dễ thương
Ở bụi tre, mấy kangourou khá dạn. Hai chị em đi từ từ lại gần
Hoàng Lan Chi
11/2018
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Đón tỷ Gia Long đi tàu Cruise ghé Brisbane-Nov 29, 2018
LGT: xem tựa đề, chọn bài. Nên cố gắng đọc để có thêm “informations” về mọi vấn đề. Đừng để mình lạc hậu. Khi có nhiều tin tức nhờ net, thì nói chuyện được với nhiều người khác nhau. Đừng tự biến mình thành những ông già chỉ biết trồng cây, đưa đón cháu, hoặc các bà già chỉ biết cắm cúi nấu ăn cho cháu. Nó sẽ làm quý Ông/Bà bị bịnh quên đấy ạ.