MỤC ĐÍCH: lứa chúng tôi đã già, sẽ chết và cần người tiếp theo để viết bài. Thế hệ 1,5 lứa đầu còn khá về Việt ngữ. Lứa sau vì trưởng thành lỡ cỡ, đã bị học vc một số năm nên cũng bị nhiễm một số chữ hay cách lý luận của vc. Thế hệ 2 , ra hải ngoại sau 18t thì khỏi nói, nhiễm nặng hơn. Tôi dành thì giờ viết bài ngắn này, với mục đích giúp thế hệ 1,5 lứa sau và thế hệ 2, viết những tin ngắn hoặc nhận định ngắn, hoặc tường thuật ngắn, trong thời internet.
THỜI INTERNET: thời internet đã “nguy hiểm” vì người ta đọc quá nhiều bây giờ thêm Facebook là sân chơi (khoe hình ảnh, khoe ăn chơi, khoe quần áo, kể cả khoe tu hành) thì thời gian dành cho việc đọc các tin tức hữu ích càng bị hạn hẹp. Vì thế, phải viết ngắn cho phù hợp. Viết ngắn cũng tiện cho các bạn bận rộn không có nhiều thì giờ viết dài. Nhưng viết ngắn mà đủ: sẽ khó. Tôi chỉ lấy kinh nghiệm để giúp, không có ý định là thầy của ai cả.
ĐỘ DÀI MỘT BÀI: khoa học đã chứng minh, hiện nay sự tập trung đọc chỉ khoảng 3 trang; nghe chỉ khoảng 10 phút. Sau đó, netters sẽ lơ là. Vì thế cố gắng thu gọn trong phạm vi trên và điều gì quan trọng cho ngay lên trên.
VIẾT THEO LỐI MỸ: MỸ “direct” vào vấn đề, VN hay dài dòng văn tự. Không nên nhập đề bằng kiểu “lung khởi” nói từ xa rồi mới tới gần, hoặc nói theo kiểu “ám dụ”. Hai kiểu này dễ làm netters mệt mỏi, không xem: coi như phí công toi. Thế hệ 1,5 lứa sau và thế hệ Hai sẽ không hiểu được kiểu viết “ẩn dụ” hay “lung khởi” của quý cụ cao niên. Các cháu sẽ bỏ qua không đọc.
NHẬP ĐỀ CỦA BÀI:
Một dòng đầu tiên:
Hãy cho biết ngay sự việc mà bạn muốn tường thuật hay nhận định bao gồm 4W 1 H (What, Where, When, Who, How).
Ví dụ: Vào 10g sáng ngày 6/1/2018, (WHEN) tại hội trường cộng đồng QLD, Úc Châu, (WHERE), bà TKN sẽ cùng LM Duy Tân (WHO) nói chuyện về “Con đường nào cho VN” (WHAT).
Dòng thứ hai: sẽ tùy tường thuật hay nhận định mà ghi. Nếu là tường thuật hãy cho biết số người tham dự khoảng bao nhiêu và có những phần chính nào.
VD 1: Có khoảng 100 người hiện diện, gồm chủ tịch cộng đồng và vài vị lãnh đạo tôn giáo trong vùng.
VD 2: Dưới đây là nhận định của chúng tôi về bài nói chuyện trên.
THÂN BÀI CỦA BÀI VIẾT: hãy chia thành các tiểu mục (subtittle). Viết ngắn gọn trong đó. Không cho link quá nhiều. Nếu cần trích dẫn thì copy nguyên câu nếu ngắn thay vì cho link vì netter sẽ không có thì giờ theo quá nhiều links. Hoặc trích dẫn câu rồi đó rồi mở ngoặc như vầy (1) , hoặc (2), hoặc (3). Ở cuối bài sẽ cho links tương ứng với (1), (2), (3)…
Nếu là tường thuật: KHÔNG ĐƯỢC CHO Ý KIẾN CÁ NHÂN VÀO.
Nếu là nhận định thì nên viết các “true fact/event” ở bên trên và ghi ý kiến của mình ở ngay dưới.
KẾT LUẬN CỦA BÀI VIẾT : “restate” lại bài viết bằng cách nhắc lại các ý chính, giúp netters nhớ lại là mình đã viết gì.
VD một kết luận: trên đây chúng tôi đã trình bày một số “true facts” về buổi nói chuyện của LS TKN và LM Duy Tân và các nhận định của chúng tôi. Bao gồm: 1) là.. 2) là..
TÓM LẠI:
Để giúp mọi người đọc nhanh và hiểu lẹ một vấn đề đang xảy ra trong cộng đồng hay nhận xét cá nhân về một vụ việc thì người viết chỉ nên viết ngắn chừng 2 -3 trang; ngay dòng đầu tiên cho biết liền 4 W 1H; thân bài chia từng tiểu mục; câu văn phải thật ngắn để netter không bối rối. Chỉ cần chủ từ, động từ, và từ 1-2 túc từ là CHẤM. Khi cần, mở ngoặc đơn để làm cho rõ nghĩa. Cấm không được viết một câu là một đoạn. Cho links ở cuối bài. Phần kết luận phải nhắc lại ý chính trong thân bài.
Hoàng Lan Chi
1/2018
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Cách viết tin ngắn trong thời internet cho thế hệ hai- Jan 10, 2 018
Thời gian lúc nào cũng nhanh. Mới đó mà ca sĩ Hà Thanh ra đi đã được bốn năm. HT là một ca sĩ có một giọng hát đặc biệt. Tôi cho rằng chị hát Dòng Sông Xanh còn hay hơn Thái Thanh. Tôi yêu nhạc lính của Nguyễn Văn Đông nên tôi cũng yêu cả Hà Thanh vì thế.
LGT: sau này Hoàng Lan Chi ít có thì giờ với web cá nhân. Lý do Facebook choán nhiều thời gian. Nhưng Facebook có hiệu quả hơn. Tiếc là nhiều vị cao niên vẫn mù tịt với Facebook.
Trích LanChiYesterday-Những vụn vặt đời sống quanh tôi
KHI PHỤ NỮ THÍCH VÀO BẾP
Tôi nghĩ rằng khi phụ nữ thích vào bếp thì coi như thượng đế đã ưu đãi cho nàng một nửa cuộc đời! Tại sao vậy? Tôi chứng minh ở dưới này nhé.
Khi còn là con gái sống với mẹ cha nếu nàng thích vào bếp thì xem như mẹ nàng được nhàn khá nhiều vì có con gái đỡ đần. Nếu nhà giàu có thì mẹ vẫn vui vì nhiều khi cả hai mẹ con cùng nhau tự tay làm món đặc biệt cho gia đình. Ba và các anh chị cũng vui vì có cô em gái hay lăn vào bếp. Nếu nàng là người rộng rãi thì họ hàng cũng vui vì sẽ được nàng biếu tất cả những sản phẩm mới do nàng vừa được học. Bạn bè, bao gồm cả trai hay gái cũng sẽ được thưởng thức món ăn từ tay nàng. Xem như nàng là niềm vui của gia đình, họ hàng, bạn bè.
Khi lập gia đình thì tuy bận bịu đi làm kiếm tiền, bận bịu nuôi con nhỏ hay cả khi con vào trung học nhưng vì tính thích làm bếp cũng sẽ khiến nàng lăn vào đấy khoảng hai lần một tháng để có những món đặc biệt cho chồng con (làm một mình hoặc với người giúp việc nếu nàng ở VN). Nhất là sinh nhật chồng con hay bạn thân thì bao giờ cũng có món “lộng lẫy” (mà trong nước gọi là “hoành tráng”(!)) từ bàn tay nàng. Xem như nàng vẫn là niềm vui của gia đình, họ hàng, bạn bè.
Khi về già thì thời gian rảnh rỗi nhiều hơn nên nàng sẽ chuẩn bị rất nhiều món ăn sẵn, gói gém cho gia đình của con cháu. VD nàng sẽ nấu nước lèo, sẽ làm hành phi, sẽ làm nhân bánh cuốn sẵn, sẽ làm bánh bao sẵn, sẽ làm xôi vò sẵn… Mấy thứ này là những thứ con gái hay con dâu không thể làm vì quá bận và có lợi là bỏ tủ đá nên khi cần cứ xả đá mà xơi thôi. Con gái/con dâu cần đổ bánh cuốn mà ngại lái xe xa thì đã có sẵn nhân, sẵn hành phi nên thời gian đổ chỉ 20 phút là cả nhà có bánh cuốn nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Con gái/con dâu sẽ vui hết biết. Hoặc khi con gái/con dâu cần nấu phở, bún bò thì đã có sẵn nước lèo trong tủ đá do nàng cho, nên thời gian “múa bếp” của hai mợ này sẽ giảm đi rất nhiều. Các cháu nội ngoại đi học xa thì tha hồ có đồ nấu sẵn bỏ tủ đá/ tủ lạnh, để xơi dần cả tháng từ nàng. Xem như nàng vẫn là niềm vui của gia đình, họ hàng, bạn bè.
Như thế, nếu phụ nữ thích vào bếp thì suốt cuộc đời nàng đã đem nguồn vui nho nhỏ đến cho gia đình, họ hàng, bạn bè, đúng không nào?
Do đó, các phụ nữ nếu thích vào bếp thì hãy chắp tay cảm ơn Thượng Đế nhé. Đem niềm vui cho người khác: thì niềm vui của mình còn lớn hơn mà, đúng không!
Kết thúc bài “nhận định”: một phụ nữ mà trời sinh ra thích vào bếp thì coi như thượng đế đã ưu đãi một nửa cuộc đời cho nàng là màn “khoe” của Hoàng Lan Chi nghe!
“Khoe” cái gì?
Khoe bánh flan rau câu, cho người ở hải ngoại mà tôi mới thử nghiệm.
Người ở hải ngoại cần đánh nhanh, rút lẹ. Không thể tỉ mỉ tẩn mẩn nhiều thời gian như các mợ trong nước được.
Tôi luôn thử nghiệm sao cho phù hợp với: người độc thân, đang ở hải ngoại. Nghĩa là không có nhiều thì giờ và không muốn nấu nhiều, không bày biện nhiều. Thời gian: 40-60 phút cho một ổ bánh flan rau câu xinh xắn.
1) Bước một: làm flan:
-Lấy 1 lòng đỏ, khuấy nhẹ cho tan
-Lấy 3 muổng canh vừa sữa đặc cộng 3 muỗng nước sôi. Quậy. Khi hơi nguội: đổ từ từ vào trứng. Cho vào chén. Bỏ chén vào nồi nước vừa. Đậy nắp chén. Hấp cách thủy ở lửa nhỏ. 15 phút là xong. Bỏ tủ đá cho nhanh. Flan có bị rỗ cũng không sao đâu vì nó làm ruột cho rau câu!
2) Bước 2: nấu rau câu:
Trộn lẫn rau câu agar Thái Lan với gelatin no flavor sẽ ngon. Trộn 50-50 đi. Gọi tên là Rau Câu Lan Chi.
-2 chén nước lạnh, 2 muổng cà phê vun rau câu Lan Chi + 2 muổng cà phê vun sữa đặc, 2 muổng canh đường trắng, 4 muổng cà phê bột cốt dừa.
-Khi nấu rau câu xong thì bơm vào 3 khuôn hoa. Lấy que tăm nhúng ngay bột màu rồi khuấy ngay ở khuôn hoa (cho lẹ, không bày ra chén nhỏ, phiền phức). Xong. Bỏ tủ đá ba bông hoa. Rau câu còn lại, giữ lửa nhỏ, đậy vung để không đông.
3) Bước 3: trang trí
-15 phút sau, lấy cả hai thứ ra.( Flan, ba bông hoa)
-Để sẵn cái khuôn đẹp bằng plastic. Không cần khuôn nhôm cầu kỳ. Không mất thời gian chờ đông hay úp ngược. Khuôn này tặng luôn. Không cần phải đòi lại khuôn!
-Đổ lớp vừa đầu tiên. Chờ hơi đặc, cho flan vào. Chờ hơi đặc, đổ lớp rau câu thứ hai. Chờ hơi đặc. Xếp ba bông hoa. Dán cho dính bằng cách dùng tăm khía mặt dưới của hoa và khía mặt base rau câu, thấm rau câu lỏng ở bếp, để dán. Nếu sau khi đông, đem chở bằng xe thì ghim que tăm lên bông hoa để hoa không bị sốc mạnh mà rơi ra.
-Xong. Một ổ bánh flan rau câu xinh xắn. Khuôn mua ở VN.
Những bông hồng bé tí xíu, rất xinh
CÒN ĐÂY LÀ RAU CÂU CÓ IN HÌNH CÁ NHÂN:
Rất dễ. Làm hình ở nhà. Đem ra tiệm in. Vì nếu in máy ở nhà thì có thể bị lem
Đổ một lớp rau câu trong, mỏng. Chờ hơi đặc. Úp ngược hình vào. Đổ lớp hai, trong và vừa. Chờ hơi đặc: đổ lớp thứ ba tùy ý (cà phê, rau câu trái cây)
Hoàng Lan Chi
1/2018
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Khi Phụ Nữ Thích Vào Bếp- Jan 1, 2018
Trích LanChiYesterday-Những vụn vặt đời sống quanh tôi
MỘT NĂM NHÌN LẠI- HY VỌNG GÌ CHO 2018
CHUYỆN TRUMP
Tháng 11/2016.
Chưa có cuộc bầu cử TT Mỹ lần nào lại thu hút tôi (và có lẽ triệu triệu người khác) như kỳ 2016. Tuy tôi không tin Trump thắng vì các “poll” của “Nhóm thổ tả” nhưng cũng theo dõi để xem có bao nhiêu phần trăm người cùng quan điểm. Bạn cùng quan điểm với tôi ở Mỹ cũng ráng thức. Cuối cùng: chúng tôi quá bất ngờ khi Trump thắng. Không những thắng mà còn thắng lừng lẫy. Không phải “sít sao”.
Trong thời gian tranh cử: tôi mất vài người thân, bạn.
Sau bầu cử: cứ ngỡ sẽ êm xuôi. Không ngờ vẫn sóng gió. Đủ thứ được tung ra để ngăn chận. Từ vụ Nga can thiệp rồi mua chuộc đại cử tri (elector). Nhưng Trump vẫn thắng. Ngày nhậm chức, hình ảnh đoàn mô tô tiến về thủ đô là hình ảnh làm tôi rất cảm động. Có lẽ đa số những người ấy, cũng như tôi, là không hề bị mua chuộc, mà chỉ vì quá chán ngán với “liberal”, với Obama, với Hillary nên muốn thay đổi.
Chúng tôi chỉ muốn thay đổi với ước mơ: “Make America Great Again”.
Sóng gió vẫn nổi, vẫn bủa vây cho đến tận hôm nay và có lẽ sẽ vẫn như thế. Ban đầu, tôi còn bỏ thì giờ tranh luận nhưng cuối cùng, tôi “ignore” tất cả “những người ấy”.
Họ là ai?
Tại sao họ cứ phải nghe, đọc chỉ có một chanel là của nhóm “Nhóm thổ tả” để bị nhồi sọ, bị nhận định sai lạc?
Tại sao họ phải tha bài của media thổ tả hải ngoại (RFI, VC)?
Tại sao họ có sự thù hận với Trump còn hơn họ thù VC?
Tại sao họ bỏ qua mọi thành tựu của Trump và còn tìm cách xuyên tạc?
Tại sao họ không chịu suy nghĩ chút xíu: hãy để cho Trump làm việc. Cái kiểu phá hoại như thế thì ai mà làm việc được? Thời gian bốn năm, không phải là quá lâu. Huống chi, nếu họ là người tử tế, đạo đức, biết đi nhà thờ,chùa chiền cầu nguyện thì phải biết nhìn nhận sự thật.
Hoa Kỳ đang được thế giới kính nể. HK đang phục hồi dần kinh tế. HK đang rút dần việc “tào lao” (nuôi béo một số cơ quan Liên Hiệp Quốc mà kết quả không tương xứng). HK đang cố gắng xóa bỏ tình trạng nhập cư bất hợp pháp gây rối loạn đất nước.
Họ là ai vậy? Thôi cứ để họ đấy.
Đường ai nấy đi. Họ cứ sung sướng với những suy nghĩ độc ác. Họ cứ a dua theo những kẻ “thiên tả”. Họ cứ ảo tưởng là Trump đang phá hoại Mỹ.
A men. A di!
FACEBOOK: LỢI VÀ HẠI
Cho đến giờ phút này, sau khi cân đong đo đếm thì Facebook vẫn lợi nhiều hơn. Share tin tức rất nhanh. Rõ là các diễn đàn và mail chậm hơn nhiều.
Facebook: Kết bạn dễ dàng. Tôi có nhiều bạn mới là người trẻ trong nước. Họ thuộc mọi thành phần và tôi chỉ duy trì tình bạn khá thân thiết sau khi biết được họ là “những người hiểu biết”, không phải kẻ u mê. Với những kẻ còn mê muội: tiễn em lên đường thôi.
“QUÉT RÁC” CỘNG ĐỒNG
Xưa: cộng đồng hải ngoại là một khối. Chống cộng rõ ràng.
Từ 2004: Nghị quyết 36. Cộng đồng bắt đầu bị chia rẽ, phân hóa.
Từ đó, “rác cộng đồng” rất nhiều.
Cá nhân tôi nghĩ rằng: nếu là người quốc gia, chống cộng thì không về VN du hí, không cộng tác với vc, chăm lo cho cộng đồng hải ngoại được vững mạnh.
Trước 2004, với “cây bút”: tôi kể chuyện Sài Gòn xưa. Để cho người trẻ trong nước hình dung được một thể chế Việt Nam Cộng Hòa như thế nào, miền Nam chúng tôi đã rực rỡ ở Đông Nam Á ra sao. Tôi không cần chửi cộng sản mà tùy bút của tôi hiệu quả nhiều hơn vì người trong nước đã hiểu Việt Nam Cộng Hòa ra sao so với Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa VN.
Từ 2004, khi vào ngành truyền thông, tôi đã sử dụng cây bút vào một lãnh vực mới: bảo vệ cộng đồng mà tôi gọi nôm na là “quét rác cộng đồng”.
Quét ai? Quét cái gì?
“Quét” mọi cá nhân hay hiện tượng nào: gây rối loạn cộng đồng, xâm phạm “lằn ranh quốc cộng”.
Ví dụ 1: ông Đinh Hùng Cường đã dùng nhiều thủ đoạn khi ra tranh cử Chủ tịch Tổ Chức Cộng Đồng Hoa Thịnh Đốn. Tìm hiểu nguyên nhân sâu xa hơn, mọi người sẽ hiểu lý do vì sao một cựu quân nhân VNCH đã tự đánh mất (con người , danh dự, lòng tự trọng) như thế. Đó là: ông có vẻ rất “gần” với tổ chức Việt Tân-Định. Vì vậy, tôi vạch các thủ đoạn đó. Tuy thế, khi ông đắc cử trong một cuộc độc cử thì chúng tôi để cho ông làm việc và chỉ theo dõi. Thế rồi sự việc đầu tiên xảy ra là thái độ rất “khốn nạn” của ông Cường (xin lỗi phải dùng chữ khốn nạn và tôi để trong ngoặc kép): cộng đồng phẫn nộ về vụ ca sĩ Mai Khôi, đã yêu cầu Chủ tịch cộng đồng lên tiếng thì ông này cũng họp cộng đồng và sau đó không có biện pháp gì cụ thể mà “đá trái bóng” sang cho cộng đồng. Quá khốn nạn khi không làm nhiệm vụ của mình, đúng không? Nhất là vấn đề ấy liên quan đến lằn ranh quốc cộng. Rồi tiếp theo: vờ vịt, ỡm ờ với vụ “cộng đồng không cộng sản” thay cho “cộng đồng chống cộng”.
Ví dụ 2: Ai, tổ chức nào, đã đánh bóng LS Trần Kiều Ngọc rồi tung đi muôn phương? Mục đích gì? Tôi và các bạn vào cuộc. Chúng tôi chịu khó thức đêm xem các clips, các bài viết rồi trình bày. We report, you decide. Kết quả vài bạn trẻ cũng nhận thức được vấn đề ấy. Họ live stream. Họ tiếp tay share các bài từ nhóm chúng tôi. Kết quả: LS TKN tuyên bố đóng cửa Facebook cá nhân, chỉ còn giữ Facebook của phong trào.
Hai ví dụ thôi.
Hiện giờ tại Facebook đã có nhiều cháu trẻ cũng rất có tinh thần quốc gia, có sự hiểu biết, có suy nghĩ đứng đắn, sâu sắc, đã đồng ý với tôi là phải quét rác cộng đồng vì phải bảo vệ cộng đồng. Chúng ta đang sống ở hải ngoại, chúng ta cần một môi trường sống tương đối “sạch”, phải không? Không để cho VC len lỏi, không để Việt Gian phá hoại và không để Việt Tân-Định “ỡm ờ” rồi “móc túi” đồng hương.
Một năm sắp hết.
Năm mới đang tiến dần tới.
NĂM MỚI, HY VỌNG GÌ
Hy vọng nhóm người Mỹ yêu nước thật sự, sẽ không còn bị “mù quáng” quá bởi báo chí CNN, sẽ hiểu vấn đề, sẽ quyết định đúng.
Hy vọng người cao niên- quốc gia, dù có già thì cũng không chỉ (vui thú điền viên, vui thú tu hành, vui thú gia đình) mà còn dành chút đỉnh thời gian cho cộng đồng: đọc, tiếp tay chuyển các tin tức đúng, đóng góp tùy khả năng (thì giờ, công sức, tiền bạc).
Hy vọng người thế hệ 1,5 –lứa đầu sẽ hoạt động mạnh hơn cho cả hai lãnh vực: giúp sức cho cộng đồng hải ngoại, tiếp sức cho người trong nước.
Hy vọng người thế hệ Hai sẽ “biết”đọc nhiều hơn, có bạn bè cao niên là người quốc gia tử tế để được cố vấn đúng đắn. Tránh xa các tổ chức chính trị hoạt đầu. Khinh bỉ các hoạt động “lạm dụng” cờ vàng. Giữ vững tinh thần và không nao núng cho dù bị việt gian bôi nhọ.
Hoàng Lan Chi
12/2017
Posted inTạp Ghi|Comments Off on Một Năm Nhìn Lại, Hy Vọng Gì ở 2018-Dec 29, 2017
Dưới đây là 2 bài: bài “SBTN-giàu hay nghèo” của Hoàng Lan Chi và bài “ ASIA, SBTN HAY THÚY NGA VẪN LÀ BIỂU TƯỢNG THÀNH CÔNG CỦA VĂN HÓA MIỀN NAM VIỆT NAM” của Trần Nhật Phong.
Hoàng Lan Chi
SBTN GIÀU HAY NGHÈO
Ngụy Vũ radio nói về SBTN- giàu hay nghèo ở PHÚT 53 TẠI LINK SAU:
Ý Ngụy Vũ: thuở xưa, mỗi subcriber đóng 15 đồng cho Direct TV và Direct TV cho SBTN, vd3 đồng. Lúc đó có từ 60-70.000 subcribers. Như vậy: mỗi tháng SBTN có khoảng 200.000 MK. Ngoài ra còn quảng cáo nation wide rất mắc. Do đó SBTN giàu.
Hoàng Lan Chi: NV nói đúng nhưng chỉ đúng cho cách đây hơn 10 năm.
SỰ THẬT LÀ NHƯ SAU:
Comcast có SBTN. Direct TV thấy khách hàng của họ hỏi SBTN nên direct TV bèn deal với Comcast vầy “ Ê, bây giờ khách hàng của tao muốn xem thêm SBTN thì tao bắt họ đóng THÊM 15 đồng thì sẽ coi được SBTN. Tao sẽ cho lại mày một khoản tiền. ( dường như 3%).” (Direct TV và Comcast là hai địch thủ!) Nhiều năm xưa, khi TV chưa có nhiều đài VN thì đúng là SBTN được hưởng lợi như thế. NHƯNG hiện nay đã có nhiều TV free như Vietface thì Direct TV deal lại “Ê, khách của tao bây giờ giảm nhiều vì họ không coi SBTN mà coi vietface. Do đó, tao phải hạ giá mà tao hạ giá thì tao trả cho mày cũng ít đi.”
Vì thế, hiện nay, số subcribers đã giảm rất nhiều và số tiền 3% trong 15 MK/1 subcriber cũng không như cũ. TÓM LẠI: SBTN đang nghèo hơn xưa. Khoảng 2010, Comcast bắt Direct TV phải quảng cáo để có nhiều subcriber . Direct TV chọn ca sĩ Y Phương là sứ giả SBTN. Nghĩa là: vd 1 nhạc hội của ai đó ở San Jose nhận lời ký hợp đồng với Direct TV, để direct TV quảng cáo trên nhạc hội thì bù lại Direct TV sẽ cử ca sĩ Y Phương đến hát. Mọi chi phí cho Y Phương do Direct TV trả.
Nói một cách khác Trúc Hồ chỉ có nhiệm vụ làm chương trình cho hay. Quảng cáo sao cho có nhiều subcribers thì chủ Mỹ, Direct TV, thuê người khác phụ trách. Hiện giờ, tình hình xuống và vụ Y Phương-đại sứ cho SBTN đã ngưng mấy năm và Direct TV chỉ còn quảng cáo trên vài tờ báo.
Tôi viết tin ngắn này chỉ với mục đích cung cấp SỰ THẬT CHO ĐỘC GIẢ.
Hoàng Lan Chi
12/2017
***************
LanChi Hoang: Lời giới thiệu cho bài viết của Trần Nhật Phong:
1) Tôi viết “SBTN-Giàu hay nghèo” (chính ra là tựa của Ngụy Vũ) vì nghe NV nói trong chương trình của Vũ rằng SBTN giàu vì được chia phần trăm từ direct TV. Ngụy Vũ có nói sự thật nhưng chỉ là sự thật hơn 10 năm xưa. Tôi bổ sung thêm để cho facebookers có cái nhìn đúng hơn: 10 năm trước, SBTN giàu vì có thể nhận được 200.000MK/tháng/từ Direct TV chia lại cho (mỗi subcriber phải đóng cho Direct TV 15 MK/tháng/ để xem được SBTN thì Direct TV chia lại, khoảng từ 3 -5% cho SBTN) nhưng hiện nay thì NO, NO. Điều đó không có nghĩa tôi binh vực hay minh oan gì cho SBTN cả mà chỉ cho khán giả thấy: SBTN bây giờ xuống dốc vì sao?
Đây là vài lý do mà tôi đoán: 1) nội dung không hay; 2) dùng chương trình để hỗ trợ cho Việt Tân-Định; 3) theo hùa “Nhóm thổ tả” chửi Trump nhiều cái vô lý; 4) không còn chống cộng rõ ràng như khi còn Việt Dzũng cho dù nhóm Nam Lộc-Trúc Hồ-Việt Dzũng thì cũng chỉ TIỀN. Nên nhớ, theo Ngụy Vũ thì vụ kiện giữa vợ Việt Dzũng và gia đình VDz vẫn chưa xong vì tài sản đồ sộ của VDz.
Vì thế nếu thương gia nào còn nghĩ rằng SBTN vẫn mạnh, vẫn nhiều người xem thì KHÔNG PHẢI THẾ.
2) Trần Nhật Phong đã repost bài của P nhận xét về ASIA-SBTN-THÚY NGA vào 2016, khi Trúc Hồ từ giã ASIA.
Cá nhân HLC đồng ý với Phong ở điểm:
1) Cả ba ( ASIA-SBTN-THÚY NGA ) đều đóng góp cho nền văn hóa hải ngoại.
2) Khi còn Trầm Tử Thiêng hoặc Việt Dzũng thì chương trình ASIA có vẻ “khá” hơn và đánh được đúng vào “thị hiếu”, hay đúng hơn, sự “khao khát”, sự “thương nhớ”, sự “nuối tiếc”, của người hải ngoại, khi dựng các chủ đề về người lính VNCH hay Sài Gòn xưa.
3) Nếu ASIA đi theo hướng “trẻ” mới thì coi chừng sẽ thất bại. Lý do: kỹ thuật của ASIA thua xa Thúy Nga. ASIA sẽ mất sự ủng hộ từ khối người (cao niên và trung niên gốc VNCH).
Tôi không đồng ý với Phong là ASIA NÊN CÓ TRÚC HỒ. Lý do: Bà Thy Vân hoàn toàn có thể thuê một đạo diễn tổng quát khác, cũng trung niên, cũng có kinh nghiệm truyền thông, cũng am hiểu tâm lý cộng đồng hải ngoại, thay vì phải thuê Trúc Hồ. Bà Thy Vân cần phải ra lịnh cho người mới này ( tôi nghe nói đó là Quốc Thái?) không được hỗ trợ cho Việt Tân-Định. Đó là then chốt. Hiện giờ cộng đồng hải ngoại, nhờ các social media, đã rõ và tường tận bộ mặt của Việt Tân-Định thì họ sẽ quay lưng nếu ASIA hỗ trợ cho VT.
ASIA, SBTN HAY THÚY NGA VẪN LÀ BIỂU TƯỢNG THÀNH CÔNG CỦA VĂN HÓA MIỀN NAM VIỆT NAM.
Trần Nhật Phong.
Lần đầu tiên khi gặp Thy Vân là tại đài phát thanh “Văn Nghệ Truyền Thanh” của anh Lê Phú Bổn, lúc tôi mới tập tểnh vào ngành truyền thông được mấy năm. Lúc đó Thy Vân đang nhờ các cơ quan truyền thông để quảng bá cho chương trình “Bên Em Đang Có Ta”, đây được xem là chương trình thiện nguyện cộng đồng đầu tiên của trung tâm Asia, và cũng là lần đầu tiên đạt con số kỷ lục hơn một triệu Mỹ kim thời điểm giữa thập niên 90.
Trước khi gặp Thy Vân, do công việc nên tôi quen biết với nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, từ sự quen biết đã trở thành bạn bè, ban đầu anh là cố vấn cho Mây Production, và sau đó thì chính thức là cố vấn cũng như là nhạc sĩ chủ lực của trung tâm Asia, sau khi trung tâm này được đổi tên từ tên cũ là Dạ Lan.
Thập niên 90, kể từ khi bắt đầu với chương trình đại nhạc hội “Bên Em Đang Có Ta”, một chương trình giúp cho các đồng bào còn kẹt ở trại tị nạn Đông Nam Á (cụ thể là Phillipines), Asia được xem là lên như diều gặp gió, đặc biệt là sự hợp tác giữa Trúc Hồ với Trầm Tử Thiêng. Trúc Hồ có tài sáng tác ra giai điệu rất hay, nhưng lại không có khả năng viết lời hay, do đó nhạc của Trúc Hồ – lời của Trầm Tử Thiêng, đã trở thành một hiện tượng thu hút rất nhiều khán giả khắp nơi.
Thời điểm đó tôi rất thích cá tánh và lời nhạc của Trầm Tử Thiêng, vì anh viết lời từ trái tim nhân bản, nên cố vấn cho Asia những chương trình nói về thân phận của người việt trong chiến tranh, sau chiến tranh rất tuyệt vời.
Nhưng bất ngờ Trầm Tử Thiêng ra đi, Trúc Hồ mất hẳn người anh và người cố vấn giỏi, Asia mời Viêt Dzũng thay thế vị trí của anh Trầm Tử Thiêng, và sau này có thêm Nam Lộc.
Kể từ khi Việt Dzũng cộng tác với Asia, trung tâm này đã lái theo hướng đi khác, ca ngợi thân phận của những người lính VNCH, rồi nói đến nhiều về thân phận tị nạn của những người vượt biển, đến nay thì tập trung vào những chủ đề tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền.
Việt Dzũng đã thành công khi đưa ra chiến lược này cho Asia trong khoản thời gia khá dài, nhưng đồng thời cũng bắt đầu đi vào bế tắc, vì các chủ đề luôn có những sự trùng hợp, thiếu hẳn sự sáng tạo mới.
Tuy nhiên cũng như nhiều người khác, tôi vẫn xem các tác phẩm của Asia nhiều hơn, và thú thật đến nay tôi vẫn chưa hề xem một tác phẩm nào của Thúy Nga, ngoại trừ đi ăn ở nhà hàng nào đó, vẫn hay bắt gặp các chương trình của Thúy Nga chiếu trên LCD của nhà hàng, dù rằng tôi có quan hệ tốt với các nhân vật chủ chốt của Thúy Nga hơn là Asia.
Cũng không phải vì tác phẩm của Thúy Nga dỡ hơn, mà vì Asia “đào” được chiều sâu của sân khấu và chủ đề, nó rung động được cảm xúc của tôi, so với Thúy Nga chỉ khai thác về chiều “rộng”, hay “hoành tráng” của sân khấu, với cá nhân tôi, đó là sự nhàm chán.
Nhưng dù sao đây cũng là 2 trung tâm lớn, được xem là gương mặt thành công của cộng đồng người Viêt bên ngoài nước Việt Nam, không chỉ đứng đầu ở Hải Ngoại, mà cho đến nay, cả một thể chế của CSVN cũng không có một chương trình văn nghệ ra hồn nào so với 2 trung tâm nói trên của người Việt Hải Ngoại, có lẽ một phần nhờ vào vốn sáng tác dồi dào của miền nam Việt Nam xưa kia.
Hôm nay nhiều thông tin bạn bè báo cho biết, có sự rạn nứt hay thay đổi của trung tâm Asia, theo đó đã có sự bất đồng giữa Trúc Hồ và gia đình của nhạc sĩ Anh Bằng, điển hình là Thy Vân, con gái của Anh Bằng, cũng là producers từ nhiều năm nay của Asia. Dẫn đến việc một số ca sĩ của trung tâm này, theo Trúc Hồ có thể sẽ tạo ra một sân chơi mới mà các bạn bè của tôi nói rằng đó là SBTN Entertainment (thuộc đài truyền hình SBTN do Trúc Hồ là một trong những người sáng lập).
Điều này có lẽ bất ngờ với nhiều người, nhưng với tôi không bất ngờ, vì sự rạn nứt đã được tiên đoán trước do cá tánh, lý tưởng và con người khác nhau.
Việt Dzũng trưởng thành trong môi trường tranh đấu, sự hợp tác với một trung tâm văn nghệ chỉ là phương tiện giúp anh theo đuổi lý tưởng, còn Trúc Hồ vốn chỉ là một nhạc sĩ thuần túy, những năm sau này do ảnh hưởng của Việt Dzũng nên lần mò theo con đường tranh đấu, nhưng với chính trị, Trúc Hồ hoàn toàn thiếu căn bản, Trúc Hồ chỉ tranh đấu theo cảm xúc của một người nghệ sĩ, chứ không phải là một người tranh đấu từ khi còn trẻ như Việt Dzũng, do đó Trúc Hồ luôn phải cân nhắc về quyền lợi của trung tâm Asia và lý tưởng tranh đấu.
Trong khi gia đình nhạc sĩ Anh Bằng vốn kinh doanh trong thị trường âm nhạc giải trí, họ cần phải sống còn trong thương mại, nếu những cuốn DVD hay Video dưới thời Trầm Tử Thiêng hay Việt Dzũng, đem về mối lợi thương mại thì mọi việc vẫn tốt đẹp, nhưng nếu số thu lợi nhuận bị giảm sút, thì sự rạn nứt sẽ phải xảy ra.
Những người có công dẫn dắt sự thành công cho Asia hầu hết đều đã ra đi, từ Trầm Tử Thiêng, Việt Dzũng và Anh Bằng, Asia nay phải đương đầu với nhiều thử thách, đề tài xoanh quanh những câu chuyện tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền đã bắt đầu bị giới hạn, DVD đã không còn thời huy hoàng như xưa, You tube lên ngôi, chi phí sản xuất tăng cao hơn, mọi thứ đều đắt đỏ hơn và lượng người mua DVD đã giảm tới mức khủng khiếp.
Còn Trúc Hồ, vừa phải gồng gánh cho SBTN vừa phải gồng gánh cho Asia, lại mất đi những “cố vấn” như Trầm Tử Thiêng hay Việt Dzũng, do đó việc buông bỏ một bên là điều không thể tránh khỏi, sự rạn nức này chỉ là chuyện một sớm một chiều, đó là chưa kể đến những góc cạnh pháp lý về sản phẩm của Asia và bản hợp đồng của SBTN với DirecTV cũng nảy sinh ra nhiều vấn đề khó giải quyết.
Và việc tách Asia với SBTN, có thể dẫn nguy cơ cả hai có thể ….xập, và điều này hoàn toàn không có lợi gì cho cộng đồng Hải Ngoại cả.
Nếu Asia thiếu những cố vấn giỏi, mà chỉ tiếp tục cuộc hành trình với khuynh hướng khác, nhất là chạy theo việc khai thác “chiều rộng” của sân khấu, để chinh phục các giới khán giả trẻ mà trung tâm này cho rằng sẽ là con đường tốt, thì khá nguy hiểm, vì thứ nhất con đường này Thúy Nga đã và đang đi, nhưng kết quả Thúy Nga phải “nương nhờ” thêm những cây hài rẻ tiền bên Việt Nam như Trấn Thành – Trường Giang hay những “phe cánh” của Hoài Linh như Dương Triệu Vũ và Hoài Lâm, để thu phục các nhóm khán giả trẻ mới định cư ở Mỹ được vài năm, vẫn còn chất “phèn” của văn hóa CS. Thứ hai là giới khán giả trẻ tập trung đông đảo nhất vẫn là trên Facebook và Youtube, và đa số đều ở Việt Nam, Asia khó có thể nào cash out (biến thành tiền) khối khán giả này, khi sản phẩm của họ chưa chắc phù hợp với cuộc sống của giới trẻ trong nước, ngoại trừ những “hào nhoáng” về cảnh trí sân khấu đẹp và ca sĩ thì ….mặc “đồ hiệu”. (nếu Asia chọn Youtube hay video online làm sân chơi cho họ).
Còn SBTN Entertainment nếu tiếp tục cuộc hành trình đang đi, tức là sử dụng những biến động xã hội trong Việt Nam, biến thành tác phẩm tranh đấu, thì SBTN Entertainment cũng sẽ đi vào bế tắc, vì thứ nhất Trúc Hồ không có bản lĩnh của một nhà tranh đấu có tầm nhìn, mà chỉ là một nhạc sĩ chạy theo phong trào tranh đấu do ảnh hưởng của những người đi trước như Trầm Tử Thiêng hay Việt Dzũng, do đó những tác phẩm sau này (nếu có), cũng sẽ mất đi “cái lửa” từ trái tim, mà đó chỉ là cuộc hành trình đi cho hết đoạn đường mà thôi. Thứ hai lớp khán giả quan tâm đến những “chiều sâu” sân khấu này của Asia trước đây, đa phần là lớp tuổi trung niên của tôi hay lớn tuổi hơn cũng sẽ càng ngày càng ít đi, khó chinh phục được lớp trẻ sinh ra hoặc lớn lên ở Hải Ngoại ít nói tiếng Việt hơn và lớp khán giả trẻ từ Việt Nam sang định cư vài năm, còn bị ảnh hưởng sự giáo dục của Cộng Sản, nên tránh né những đề tài bị xem là “nhạy cảm”.
Tóm lại nếu tách ra, thì cả Asia và SBTN có thể trụ được thêm vài năm nửa là…..xập, trừ phi cả hai phía đều tìm ra giải pháp cho chính họ.
Còn nếu tiếp tục gắn bó với nhau, thì thời gian trụ sẽ lâu hơn trước khi họ có giải pháp mới về tài chánh, về chiến lược để tiếp tục xây dựng thành một công ty giải trí có tầm vóc lớn hơn hiện nay.
Đứng ở góc nhìn của tôi, việc tách làm đôi của Asia và SBTN sẽ là một điều đáng tiếc, vì dù sao sự thành công của Asia cũng là biểu tượng sự thành công của những người Việt Hải Ngoại từ nhiều năm nay, cũng giống như Thúy Nga bất kể trung tâm này thời gian gần đây, mở cửa cho “văn hóa mất dậy” của CSVN thông qua những “ca sĩ”, “hề”, khoe của, rẻ tiền.
Có trách Thúy Nga về điểm này, nhưng đến chung cuộc Thúy Nga vẫn là trung tâm lớn, do công sức của những người Việt Hải Ngoại bỏ công sức gây dựng nên, cả Asia và Thúy Nga vẫn là biểu tượng đặc trung cho nền văn hóa của miền nam Việt Nam, gia đình của Tô Ngọc Thủy hay ông Tô Văn Lai vẫn xuất thân từ cái nôi của miền nam Việt Nam.
Tôi gốc bắc kỳ, bố mẹ đều là người di cư từ ngoài bắc, nhưng tôi sinh ra trong miền nam, tôi vẫn yêu cái văn hóa của miền nam Việt Nam, nơi đã có những bài hát đi vào lịch sử âm nhạc của dân tộc, nơi đã có những sáng tác về âm nhạc, thi ca rực rỡ nhất cho dân tộc mà 40 năm nay CSVN dù có tìm đủ mọi cách phá hủy toàn bộ di sản văn hóa của miền nam, nhưng các tác phẩm đó vẫn vươn mình sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và thử hỏi nếu không có sự bền bĩ của những trung tâm như Asia hay Thúy Nga, liệu giới trẻ sinh sau đẻ muộn có biết đến những tác phẩm đó hay không, hay những tác phẩm đó là của nhạc sĩ nào? Vì có bao giờ nền giáo dục của CSVN nhắc đến những tên tuổi lẩy lừng đó của miền nam Việt Nam, tên tuổi của họ chỉ được truyền miệng trong dân gian, còn sách giáo khoa của CSVN thì không bao giờ có cả.
Hy vọng cả Thy Vân lẫn Trúc Hồ sẽ có giải pháp để tiếp tục gắn bó, dù rằng giữa tôi và Trúc Hồ có những khác biệt quan điểm, nhưng tôi vẫn mong Trúc Hồ hay Thy Vân đều thành công trên con đường đã chọn, vì dù khác biệt chúng ta vẫn có mục tiêu tương tự như nhau, đó là gìn giữ và phát triển những nét đẹp của nền văn hóa miền nam Việt Nam.
Trần Nhật Phong
Posted inTạp Ghi|Comments Off on SBTN, giàu hay nghèo (HLC) , Trần Nhật Phong nhận xét ASIA-SBTN- Dec 26, 2017