Vầng trăng ai sẻ làm đôi, Nửa in Mỹ Quốc, nửa soi Bris bane- Nov 13, 2021

Vầng trăng ai sẻ làm đôi

Nửa in Mỹ Quốc, nửa soi Brisbane!

Tuần qua nhiều vui buồn lẫn lộn và có cả những cái cười ra nước mắt.

Cái cười-nước mắt đầu tiên là clip ông TT của Hiệp Chủng Quốc HK đã xả một hơi dài ròn rã khi gặp gỡ hoàng gia Anh! Trước đây, ông cũng từng vài lần "thả bom". Tôi thắc mắc, tại sao bà vợ ông không biết hỏi Bác Sĩ để lấy thuốc cho chồng uống trước khi dự những buổi họp quan trọng? Fans của Dân Chủ thổ tả thì sẽ binh vực cho đó là chuyện bình thường của cơ thể! Thì đúng nhưng người khác đâu có xả bậy bạ như thế. Hãy xem đài Mỹ bình luận và chỉ vài phút đầu, bạn có thể nghe được "tiếng thở dài rất rõ" từ bụng ngài TT Lừa. Thương hại cho Biden đã bị Ó đen sử dụng như một con rối. Biden phải tuân lịnh Ó đen mà quỳ gối mọi lúc, mọi nơi. Biden nhiều bịnh mà không được dưỡng già, phải ra làm bung xung để rồi Hiệp Chủng Quốc HK có một vị Tổng Thống "qua cầu gió bay" ( tôi ám chỉ vụ ông TT Lừa lên cầu thang phi cơ và vấp té mấy lần), một vị TT không trả lời được báo chí mà Tòa Bạch Ốc phải chọn trước câu hỏi. Thật là nhục nhã mà đám media Việt thổ tả như Mai Loan, Hoàng Bách, Việt Linh,Lưu Lệ Ngọc, Đỗ Dzũng, Nguyễn Hoàng Duyên, dường như bị "mù" rồi.

https://www.facebook.com/IngrahamRadio/videos/869810600319541

Cái cười ra nước mắt thứ hai là người quân nhân của quốc gia VNCH mà "hãnh diện" đi dự "Ngày Giỗ Lính" do chính phủ Pháp tổ chức để tưởng nhớ những người lính tử trận trong Đệ Nhất Thế Chiến. Ơ hay, họ tưởng nhớ lính của họ, tức đế quốc Pháp vào thời ấy và cũng là Mẫu Quốc đối với khối Liên Hiệp Pháp. Cho dù lính của họ có cả người gốc Việt thì cũng không nên dự. Những người Việt ấy có thể tình nguyện đi lính "Lê Dương", cũng có thể vì nghèo mà bị bắt buộc. Tôi mắng cho một câu đích đáng. Đã nói, HLC không bao giờ chửi tục, nói dơ nhưng HLC luôn "mắng văn hoa". Copy lại đây " Tuy nhiên, nếu tôi ở Pháp, tôi sẽ viết thư cho Ban Tổ Chức như sau " Cảm ơn lời mời của Ban Tổ Chức nhưng chúng tôi xin mạn phép nhắc lại; nước Pháp đã xâm chiếm và đô hộ nước tôi trong 100 năm. Bao anh hùng của dân tộc chúng tôi đã đổ máu để LẤY LẠI ĐỘC LẬP CHO NƯỚC NHÀ. Những người lính gốc Việt đã bỏ mình trong hàng ngũ quân đội Pháp có thể là tình nguyện và cũng có thể là nghèo, phải đi lính, bị ép buộc. Chúng tôi có thể thương cảm cho thành phần sau nhưng chúng tôi không thể cùng hàng ngũ với thành phần cộng tác với nước Pháp, thuở Pháp còn là một “đế quốc”. Khi tham dự, vô hình chung, chúng tôi đã làm tủi vong linh của Tiếng Bom Sa Điện Phạm Hồng Thái, với chiến khu Hoàng Hoa Thám, với anh thư Cô Giang, Cô Bắc… Cho nên xin Ban Tổ Chức thông cảm. Tương lai: xin không mời những cựu quân nhân VNCH nữa"

Vài người gửi mail đồng tình. Thì có điên mới nghĩ là đi dự không sao vì họ là đi lính chống Đức dùm cho Pháp. Lý luận gì mà "ngu" vậy! Sao không nhớ đến Pháp thời ấy đã xâm lăng rồi cai trị VN suốt 100 năm? Sao không nhớ đến biết bao anh hùng kháng Pháp đã bỏ mình vì hai chữ "độc lập" cho VN? Dường như vài ông khoa bảng của giới Y khoa "rất thích dốt lịch sử" thì phải. Họ hãnh diện là "dân trường Tây", họ hãnh diện là du học Pháp. Với mấy ông này, nếu tôi là diêm vương thì tôi sẽ cho họ xuống tầng địa ngục thứ 10. Tôi cũng sẽ ưu ái cho họ kiếp sau được làm lính "Lê Dương" chiến đấu cho Mẫu Quốc Pháp. Thật là phát chán. Học y khoa, là bác sĩ mà còn suy nghĩ như thế đấy thì bảo sao bọn dốt như xướng ngôn viên của SBTN thổ tả đã chạy giòng chữ sau "Tri ơn chiến sĩ VNCH trong ngày Giỗ Lính tại Pháp"? Lính VNCH nào bỏ mình nơi đất khách quê người ? Ơ hay quốc gia VNCH được thành lập chính thức sau khi được độc lập và đã không tồn tại nữa từ 30/4/1975. Vậy ở đâu ra hả SBTN, hả mấy vị cựu quân nhân VNCH ở Pháp? Suy nghĩ, nói năng, hành động như thế thì bảo sao chúng tôi không cười ra nước mắt?

Chuyện vui vui là nhiều người thích xem chuyện cũ trước 75. Khi xưa tôi hay cắt bài báo giữ làm kỷ niệm và cũng may mắn là trong "cơn điên đốt sách báo đồi trụy của VC" sau 75, tôi không đốt, vẫn giữ và còn mang theo khi đi Mỹ. Trước khi đi, tôi đã thuê người đánh máy lại những bài báo đó. Vì thế bây giờ tôi có thể đăng lại cho bạn trẻ xem. Tất nhiên người cùng thời tôi thì thú vị vì họ gặp lại những hình ảnh, câu nói của một thời họ sống và tất nhiên đó là một thời để nhớ.

Chuyện vui vui nữa là rất nhiều người (có cả trong nước nhé) rất yêu mến và ngưỡng mộ KHG Dương Nguyệt Ánh. Lác đác vài người, có thể là những người trung thành với đảng và cũng có thể là dư luận viên vc có nhiệm vụ "tẩy rửa" các bài viết có thể gây độc cho chế độ. Vài kẻ này chỉ trích là cô DNA chế bom giết người, là không làm gì cho VN mà còn có những tuyên bố chống nhà nước.

Tôi bèn mắng cho. Mắng là sao mấy người ngu vậy. Mấy người đứng ở lập trường mấy người là VC thì đương nhiên phải khác với chúng tôi đứng ở lập trường quốc gia. Copy lại câu tôi mắng mà trong đó câu nặng là (không lẽ là người từ Trường Sơn về thành phố năm 75 nên không biết phép lịch sự quốc tế!):

TRÍCH COMMENT CỦA HLC Ở FACEBOOK TRẢ LỜI CHO DƯ LUẬN VIÊN VC

Xin thưa:
1) Dương Nguyệt Ánh đến Mỹ năm 16t. Ngôn ngữ Việt đã vững. Giòng giõi Dương Khuê, Dương Lâm nên văn học khá. Thích Văn Học Nghệ Thuật và có lẽ luôn trau dồi tiếng Việt
2) Vì tình yêu dân tộc, cô Ánh đã dấn thân hoạt đông sớm. Vì thế, cô và ông xã rành về tình hình VNCS. Vì thế các Tổ Chức Cộng Đồng khắp nơi thường mời cô đến nói chuyện. Cô có lợi điểm: Anh-Việt lưu loát như nhau.
3) Vì hai vợ chồng hạp nhau ở lập trường quốc gia , lý tưởng dân tộc nên tuy 5 con mà cô và ông xã vẫn chu toàn gia đình, tham gia xã hội , cộng đồng
4) Tuy thế, đây là GROUP VĂN CHƯƠNG, topic của tôi là nói về một Dương Nguyệt Ánh thích văn học: thì chúng ta KHÔNG NÊN ĐI QUÁ XA HƠN NỮA.

Lý do: một số vị- ở VNCS- yêu mến chế độ CỘNG SẢN VIỆT NAM và đã có những lời lẽ khó nghe dành cho công dân Mỹ Dương Nguyệt Ánh ( được huy chương Mỹ vì những đóng góp cho quốc gia Mỹ) và người Mỹ gốc Việt quốc gia Dương Nguyệt Ánh ( được cộng đồng người Việt quốc gia KHÔNG CS yêu mến!). Tại group này, người Việt quốc gia KHÔNG ĐỤNG CHẠM đến người Việt CS thì theo phép lịch sự quốc tế, người Việt CS trong nước hay ngoài ngước cũng KHÔNG NÊN ĐỤNG CHẠM đến lý tưởng của chúng tôi. Đừng để người Việt hải ngoại đánh giá " người trong nước từ rừng Trường Sơn ra năm 1975 nên không biết phép lịch sự"! Tôi quen nhiều em/cháu ở Sài Gòn RẤT CÓ GIÁO DỤC- RẤT VĂN MINH -LỊCH SỰ!
5) MUỐN TRANH LUẬN VỀ CHÍNH TRỊ: THAM GIA Ở GROUP KHÁC. Thế thôi.

Chả hiểu dư luận viên ít học có hiểu được kiểu "mắng cao cấp" của tôi không nhỉ? Tôi không chửi tục, nói dơ. Tôi mắng văn hoa, mắng cao cấp mà "rất đau". Dân Bắc Kỳ 54 mà lại! Phải, tôi thách dư luận viên vc phản bác được lý luận trên. Ơ hay, CÔNG DÂN MỸ DƯƠNG NGUYỆT ÁNH thì…, NGƯỜI VIỆT QG KHÔNG CS DƯƠNG NGUYỆT ÁNH thì…! Cô Dương Nguyệt Ánh đâu phải là made in VNCS đâu mà "tụi bây" ghi comment đòi cô ấy đóng góp cho xã hội VNCS! Nói gì mà "ngu" vậy. Ăn gì mà "ngu" thế. Phải không!

Thôi cuối tuần nói chuyện vui. Coi như "happy ending" cho tạp ghi. Brisbane đang cuối xuân và hoa lá vẫn tưng bừng nhưng tuần qua mưa và bão rớt. Gió thì năm nào cũng lồng lộng nên hoa bị tơi tả. Cái số của tôi không ưa mưa, chẳng ưa nắng, ghét cả gió mà toàn ở Rừng Gió! Nào là Rừng Gió Virginia đến Rừng gió Santa Anna và bây giờ Rừng Gió Brisbane. Hôm qua gió làm cây anh đào hai màu của tôi té cái đùng. Trồng chậu khá lớn mà bị vậy đó. Có thể do anh đào cao quá và đang trĩu trịt quả chăng? Cây Ngọc Lan đang ra nhiều nụ và tôi phải "bồng em" vào nhà để trốn gió. Hoa petunia thì tả tơi còn đâu hàng hoa tím bên hàng dậu trắng.

Bên hông nhà, tôi đã set up một khu mini rose garde nhưng gió lộng quá lại phải di tản. Cuối cùng sau khi suy nghĩ tôi mua hai lattices để chắn bớt gió. Nhìn lattice tôi nảy ra tư tưởng "treo một ánh trăng vàng" ở đó. Tôi nhớ đến hai câu thơ hay tuyệt " Vầng trăng ai sẻ làm đôi, Nửa in gối chiếc nửa soi dậm trường". Tôi đã "nhại" ra thế này:

Vầng trăng ai sẻ làm đôi

Nửa in Mỹ Quốc, nửa soi Brisbane!

Tôi nhờ cô em dịch vì tôi sẽ viết một bài Anh văn. Cổ viết " chỉ có thể dịch như vầy thôi vì khó dịch lắm: It is said the moon is divided in two halves. One is leaning over to the USA, and the other half to Brisbane. At least, that’s how I believe so".

Tôi bật cười. Chà, bây giờ nhờ các cao thủ khác dịch hộ xem nào. Dịch xong phải hỏi Mỹ con, Mỹ già nào đó xem họ có hiểu nghĩa không đã nhé!

Tôi dịch như vầy chắc là "zịch zật" quá (!)

Who split the moon in two halves

Half on my lover’s bed in America

Half mast on my bed in Brisbane

Both of us stay up all night

Đây, nơi dự định treo anh trăng vàng. Hơi tối vì ánh sáng không tới.

Góc hoa mới làm. Tôi sẽ đặt thêm Tượng Phật Bà ở đây

Còn đây là lưới hoa màu tím ở sân trước với 3 lá cờ tượng trưng cho 3 quốc tịch của tôi. Cờ vàng do ông Cựu Chủ Tịch Tổng Hội Cựu Quân Nhân Úc Châu, Huỳnh Bá Phụng, thân hành đến tận nhà tặng cho HLC đó!

Cờ Hoa Kỳ và cờ vàng do cậu em rất đáng yêu, Trí Nguyễn, ở Mỹ gửi quà cho "chị Hai". Em Trí gửi một lô cờ vàng và Mỹ trong đó có hai lá thật to và đặc biệt lá cờ Mỹ rất đẹp vì là thêu. Tôi nhắn em "Chắc phải đợi chị Hai trúng vé số, mua nhà ở Mỹ thì mới treo được lá cờ to đùng này em ạ. Hiện giờ chị Hai chỉ có thể treo ba lá cờ xinh xinh như thế này mà thôi".

Cuối cùng ngọc lan yêu dấu với lá xanh nõn và rất nhiều nụ hứa hẹn một ngày xuân thơm ngát:

Chả hiểu HLC chăm ra sao mà cây thì còn lùn nhưng lá thì to, xanh nõn nà. Mua cây hồi tháng bẩy, còn baby. Nay nàng đã lớn ba tháng, nàng chuẩn bị khai hoa mà nàng cao chỉ có một mét. Bề ngang cành lá chắc hơn một mét. Chả có cây nào giống cây của HLC cả!

Hoàng Lan Chi

11/221

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Vầng trăng ai sẻ làm đôi, Nửa in Mỹ Quốc, nửa soi Bris bane- Nov 13, 2021

Vườn nhà cũ- Nov 11, 2021

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Vườn nhà cũ- Nov 11, 2021

Dương Nguyệt Ánh, em cũng là một “tri kỷ” của ” chị Hai” đó- Nov 9, 2021

Đăng ở Facebook Hoàng Lan Chi cuối tháng 10/2021

DƯƠNG NGUYỆT ÁNH, EM LÀ MỘT "TRI KỶ" CỦA CHỊ HAI ĐÓ

Tối qua tôi text than thở với Trọng " Người tình đầu tiên của thuở sinh viên chết. Người bạn già tri kỷ mười năm qua cũng chết. Mỗi khi nghe nhạc hay viết về nhạc, chị lại nhớ anh ấy. Thấy não lòng."

Quả vậy. "Người bạn già" của tôi rất thành thạo về nhạc, về giới ca sĩ. Cần nghe thâm cung bí sử của ca sĩ bây giờ tôi cứ gọi anh là được nghe. Chúng tôi thân nhau nhưng không hề có gì. Thậm chí tết, tôi còn để voice message kể lể là " Em đang nhớ T quá. Tại vì dù sao T cũng là người đầu tiên hôn em. Ngày xưa T dễ thương với em lắm. T không chơi với ai và rất ít đi học. Hầu như T chỉ chơi có mình em. T nhẹ nhàng dịu dàng. Khi qua Mỹ gặp lại, qua điện thọai T vẫn vậy. T vẫn thủ thỉ " QG ơi"" Anh bạn già lại an ủi tôi. Đó có thể xem là một người bạn dạng "tri kỷ".

Tôi mới viết bài tạp ghi " Xưa ghét trời mưa, bây giờ vẫn ghét". Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh mail hỏi "Chị Hai ơi, Em thích mấy câu cuối này, của chị Hai hở? Đây: Ừ thì thôi, con đường đầy đá cuội. Cứa chân người và nát cả tim tôi. Thì ta hãy trở về ngày tháng cũ. Kể chuyện xưa và kỷ niệm một thời"

Tôi trả lời " Em tinh ý thật. Đó là 2 câu trong một bài thơ của chị Hai và chị hai thêm 2 câu khác cho phù hợp với bài"

Dương Nguyệt Ánh có thể là một tri kỷ khác của tôi. Em thích xem tạp ghi của tôi và thường cho ý kiến hay hỏi gì đó. Đấy, em nhận ra mấy câu này "quen quen". Vả em cẩn thận hỏi tôi " của chị hai hở"!

Có gì đâu, mấy năm xưa, em cũng đã từng đọc bài thơ ấy của tôi. Tôi bèn đi tìm bài thơ cũ và gửi lại cho em.

Tôi viết bài thơ này vào năm 2012. "Người bạn già" thích câu sau "Tạ nhau chưa sao tình vẫn còn ngôi?". Ừ nhỉ khi đã tạ tình là tình "phôi pha". Nếu tình vẫn còn "ngôi" thì phải chăng "tạ" chỉ là "một phút dối lòng"?

Quả là thú vị vì có một người tài ba trong khoa học mà lại thích thơ, nhớ được thơ "chị Hai"! 9 năm chứ ít ỏi gì.

Dương Nguyệt Ánh, em cũng là một tri kỷ của "chị Hai" đó.

Hoàng Lan Chi- viết vào 8/2012

TẠ TÌNH

Con đường trăng của những ngày khô cạn

Lấp loáng buồn rũ vài nhánh tre thưa

Em bước vội như hoàng hôn đang vội

Tiễn người về giòng nước mắt đong đưa

***

Ừ thì thôi con đường đầy đá cuội

Cứa chân em và nát cả gót anh

Yêu như thế quả là đầy khổ lụy

Tạ tình thôi, chiều đã rũ qua mành

**********

Và sớm mai, cà phê không vừa ngọt

Thiếu môi em, giọt đắng lịm bờ môi

Ngoài hiên cửa, nghe nắng cười lảnh lót

Tạ nhau chưa sao tình vẫn còn ngôi?

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Dương Nguyệt Ánh, em cũng là một “tri kỷ” của ” chị Hai” đó- Nov 9, 2021

Nghe kể “ngày xưa Hoàng Thị”- Làm thơ- Một hình thức của Tuổi Trẻ Làm Dáng- Nov 6, 2021

Ngày xưa Hoàng Thị

TUỔI TRẺ LÀM DÁNG

Hoàng Lan Chi viết: cuối tuần nghe " Ngày Xưa Hoàng Thị" nhé bà con cô bác. Đây cũng là một truyện ngắn ở Tiếng Vang, bút hiệu Phượng Quỳnh. Bảo đảm thời xưa đa số học trò đều là thi sĩ để làm dáng không thôi.

TUỔI TRẺ LÀM DÁNG

Tuổi trẻ thì thường hay làm dáng! Điều đó đáng yêu hơn đáng trách vì chính cái làm dáng đó khiến tuổi trẻ trở nên dễ thương hơn, quyến rũ hơn. Có nhiều hình thức làm dáng và mỗi người có một lối làm dáng riêng. Người thích làm dáng cho tâm hồn, người thích làm dáng cho thể xác. Ở đây, tôi chỉ xin nói đến một hình thức làm dáng cho tâm hồn của tuổi trẻ: làm thơ.

Vâng, theo ý tôi, làm thơ chỉ là một hình thức làm dáng cho tâm hồn của tuổi trẻ. Có thể có nhiều vị không đồng ý với tôi nhưng “phang phang” quý vị có ý kiến của quý vị, tôi có ý kiến của tôi quý vị hãy để tôi phát biểu cái đã. Còn ý kiến của ai đúng thì hạ hồi phân giải nhưng chắc quý vị đung đúng hơn tôi! Thật vậy, làm thơ chính là một hình thức làm dáng cho tâm hồn của tuổi trẻ ngoại trừ những bài thơ tuy rất dễ thương nhưng còn nồng mùi babilac của quý vị thi sĩ nhi đồng, lứa tuổi choai choai tức tuổi ô mai, mận, mơ, đào, táo, ổi, đu đủ, sầu riêng v..v và v.v. Tuổi vào yêu thường làm thơ không phải vì cảm hứng, thấy lòng rung động thật sự mà là làm chơi chơi, làm cho vui. Tất nhiên cũng có trường hợp “exception” vì như một anh bạn tôi đã nói “Một người con trai cộng với một người con gái thành một thi sĩ ” do đó khi yêu nhau người ta trở thành thi sĩ là thường. Còn thì đa số làm thơ là để làm dáng để chứng tỏ ta đây cũng thơ thẩn bay bướm lắm cơ chứ chẳng vừa đâu! Tâm hồn ta đâu đến nỗi khô khan và trống rỗng như một con số không to tướng.

Chính vì thế mà làm thơ cũng có “mốt” có “miếc” hẳn hòi chẳng khác gì mốt quần mốt áo mốt giày mốt dép. Chẳng hạn như ngày xưa còn có những cảnh thật là thơ mộng như:

Em ngồi bên song cửa

Anh đứng dựa tường hoa

Nhìn nhau và lệ ứa

Một ngày một cách xa

(thơ Lưu Trọng Lư)

Bây giờ thì sức mấy. Anh tán nhanh như chớp, tấn công lẹ như xe tăng (thời buổi này mà) em có chịu OK ngay đi, bằng không để anh đi tán cô khác. Thời giờ đâu mà ngày ngày đứng dựa tường hoa, nhìn em mà lệ ứa cơ chứ. Ngôn ngữ trong thơ cũng thay đổi liền liền. Ngày xưa thì thiếp với chàng, ta với nàng:

Quê nàng xa lắm tận phương Đông

Mãi xóm bình minh dậy lửa hồng

Vóc liễu y thường hoa phất phới

Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông

Thơ Vũ Hoàng Chương

Bây giờ thì anh em, tao mày. Bởi thơ cũng có mốt như quần áo nên khi có một tên nào đó tung ra mốt mới lạ nào, lập tức thiên hạ ùn ùn bắt chước ngay (Thiên hạ ở đây phải hiểu là quý vị thi sĩ nửa mùa).

Chẳng hạn như hồi xưa, Vũ Thành xuất hiện với những bài thơ nho nhỏ rất dễ thương trong tập thơ mang tên Người yêu áo tím. Thế là quý vị thi sởi tuổi ô mai, sầu riêng… bắt chước ngay lập tức. Con gái thì “em chỉ yêu hoa màu tím” con trai thì “hỡi người em gái áo tím”. Thơ xuất hiện trên khắp các mặt báo đều ca tụng mầu tím, mang mầu tím trông thấy bà ngoại! Mầu gì mà tối om om! Hồi ấy có cả một phong trào yêu mầu tím kia mà. Nhiều cô cậu cóc có yêu mầu tím tí nào mà thấy thiên hạ ca tụng cũng ra bộ ta đây là người yêu mầu tím rồi làm thơ ca tụng cứ tím cả cuộc đời, ớn thấy mồ.

Rồi sau đó, Lệ Khánh xuất hiện với tập thơ "Em là gái trời bắt xấu", gây rung động trong làng thơ. Và các nữ thi sởi lập tức bắt chước ngay gây thành một phong trào thơ than thở em là gái trời bắt xấu. Có cô đẹp thấy bà nội, cô đá kép liền liền mà dám làm thơ “em là gái trời bắt xí nên người ta hổng thương em, người ta bỏ em đi lấy dzợ”. Có cô xinh thấy bà ngoại mà cũng “cuộc đời em cô đơn và đầy rẫy trái ngang vì trót là người con gái trời bắt xí”. Ố thôi, thơ các cô lúc bấy giờ toàn như thế cả đến nỗi người ta có cảm tưởng các nữ thi sĩ choai choai của An Nam đều là người xí hết. Rồi khi cuộc chiến bắt đầu lan rộng, quý vị con trai:

Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt

Xếp bút nghiên theo việc súng gươm

Lần lượt “hàng hàng lớp lớp” ra đi làm bổn phận người dân lận tức có một phong trào thơ kiểu “Anh đi em ở lại nhà” “Anh tiền tuyến em hậu phương” hoặc “Chàng đi theo nước” “Người yêu lính chiến” v.v.

Ấy, Cũng chỉ vì làm thơ là một hình thức làm dáng cho tâm hồn của tuổi trẻ nên mới xảy ra sự kiện bắt chước tạo thành từng phong trào thơ như thế. Ngoài ra còn xảy ra biết bao nhiêu cảnh tượng tiếu lâm khác. Chẳng hạn có một cô bé nọ, nhằm ngày mẹ đi hốt hụi, cô phải ra trông coi cửa hàng… bán nước mắm. Ối giời đất ơi, giữa những chai, tỉn nước mắm đủ kiểu, đủ hiệu hôi như cái gì ý mà cô bé dám đặt bút viết những câu thơ sực nức hương hoa:

Em thấy tình yêu trong ánh mắt

Thơm mùi hoa bưởi ngát hương cau

Hoặc có một cậu bé, nhằm ngày chủ nhật ông bố lôi ra bắt sửa cái xe hư. Mình cởi trần trùng trục mồ hôi ra nhễ nhãi, tay nện chan chát, tay gõ leng keng mà mồm cậu bé thì lẩm bẩm làm thơ:

Có phải nơi đây chốn đào nguyên

Suối reo róc rách nhạc êm đềm

Chim muông ca hót đùa ríu rít

Thấp thoáng xiêm y vũ nghê thường!

Nói chi đâu xa! Ngay chính … tác giả đây cũng có một thời quê cùng mình như rứa. Ngày ấy, ngày bộ Giáo dục cho học sinh nghỉ ba ngày vì bão Lucie gì đó thổi qua Saigon. Được nghỉ ở nhà không thèm lấy bài ra học chỉ lo làm thơ. Rồi thì giữa lúc mưa bão sấm chớp đùng đùng “cô nhỏ” trùm hai ba lớp chăn mà còn lạnh run, thò tay ra viết:

Anh ạ trời Saigon giờ nắng quá!

Anh không về để che nón cho em

Ghét anh ghê! em giận cho mà xem

Tại không anh rám má hồng em nhỏ

Xạo Xạo quá chừng.

Chẳng mấy thuở Saigon giông bão mưa gì sụt sùi mà dám viết Trời Saigon giờ nắng quá. Rồi ngày ấy còn bé tí làm quái gì có “anh” nào mà làm nũng bắt cu cậu về cho nón cho đi học. Xạo, xạo ke, xạo quá chừng chừng!

Những chính những cái xạo đó đã làm cho tuổi trẻ có một cái gì dễ thương, quyến rũ lạ lùng. Và dù sao thì những vần thơ “xào xạo” ấy cũng đã trang điểm cho tâm hồn của tuổi trẻ trở nên duyên dáng hơn, ướt át hơn, mơ mộng hơn, lãng mạn hơn.

Mà mơ mộng, lãng mạn bao giờ cũng đẹp cả

Chỉ thực tế mới chua xót, phũ phàng thôi!

Hoàng Lan Chi

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Nghe kể “ngày xưa Hoàng Thị”- Làm thơ- Một hình thức của Tuổi Trẻ Làm Dáng- Nov 6, 2021

“Có anh đây”- 3 chữ tôi yêu nhất- Nov 6, 2021

Hoàng Lan Chi

“CÓ ANH ĐÂY”- 3 CHỮ TÔI YÊU NHẤT

Có một bạn đăng stt hơi tào lao là Tâm Sự Đàn Bà và trong 18 câu, bạn thích câu nào. Tôi chọn số 10 là "Có anh đây".

Tại sao tôi chọn vậy? "Có anh đây" là một câu đáng yêu nhất của người đàn ông.

Khi bạn sợ ma, bạn la lên, anh chạy đến "Có anh đây". Bạn thấy yên tâm!

Khi bạn phải làm việc nặng, bạn kêu lên và anh chạy đến "Có anh đây". Bạn thở phào!

Khi bạn làm việc khó, bạn nhăn nhó, anh chạy tới "Có anh đây". Bạn thở hơi dài nhẹ nhõm!

Khi bạn buồn bực vì thiếu tiền, anh tiến tới "Có anh đây". Bạn không còn phiền não!

Khi bạn có niềm vui về con cái, anh choàng vai "Có anh đây". Bạn mỉm cười vì được chia sẻ!

Còn nhiều lắm nhưng tôi không cần câu "anh yêu em" mà tôi cần câu "Có anh đây". Câu nói đó nói lên tinh thần trách nhiệm của người chồng và cũng là người anh, người cha vì người vợ bao giờ cũng bé nhỏ, yếu đuối.

Nếu muốn thế người đàn ông phải siêng năng, chăm chỉ, khỏe mạnh để gánh vác những việc nặng, việc khó cho vợ. Có thế người vợ mới biết ơn, mới yêu chồng mãi mãi. Chứ còn lười biếng, ở bẩn, ki bo, bần tiện thì ai mà yêu nổi hở giời???

Tôi có người bạn. Anh ấy có một điều rất ngộ nghĩnh là không cần biết anh ấy gọi tôi hay tôi gọi anh ấy mà bao giờ anh cũng "Anh đây, anh đây". Có lần tôi bẻ "Anh gọi em chứ có phải em gọi anh đâu mà anh trả lời Anh đây, Anh đây". Anh này là bạn chứ không phải chồng nên tôi không biết ảnh có lười không, có ở bẩn không, có ki bo không (!!) nhưng tôi thấy thú vị mỗi khi ảnh "Anh đây, anh đây" vì nghe nó dịu dàng, trìu mến. Đã thế còn "Nói đi, nói đi, anh nghe". "Bà chằng" HLC là người thích "bắt nạt" người khác nên nghe vậy là khoái chí cái đã!

Túm lại, đàn ông cần biết phụ nữ thích "Có anh đây" nhé, nhé, nhé.

Còn phụ nữ như TrangKhanh, Anna thích " Cho tiền này" thì đi kiếm đại gia nghen!

*****

Anna Hang Nguyen

Câu cuối

LanChi Hoang Anna Hang Nguyen : "đồ" ham tiền. Xấu!

TrangKhanh Tran Con chon 18.

LanChi Hoang TrangKhanh Tran "Đồ" ham tiền.Xấu

Truyet Mai Số 12.

LanChi HoangTruyet Mai : "đồ" sợ vợ. Xấu

Truyet Mai LanChi Hoang Chữ "đồ" không appropriate!

LanChi Hoang Truyet Mai : bỏ ngoặc kép nhen. Đang giỡn mà. Bình thường không ai nói bạn mình là "đồ này đồ nọ" cả ông ơi!

Truyet Mai LanChi Hoang Giỡn thì OK. Số 12 "ANh nghe đây" tức là …nghe em nói. Nhưng anh vẫn làm theo ý…anh. Ha!

LanChi Hoang Truyet Mai : "đồ" ngụy biện

Jackie Huong Chưa bao giờ được nghe các từ này nên em không biết rung động chị ạ!

LanChi Hoang Jackie Huong : đang hỏi là em thích câu nào cưa mà

Ngọc Diệp Số 19

LanChi Hoang Ngọc Diệp : 19 không có. Nhà ngươi bịa ra 19 thì nói 19 là cái gì? Không lẽ " anh cút đi"?????

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on “Có anh đây”- 3 chữ tôi yêu nhất- Nov 6, 2021

Ăn cơm với nước mắt- Nov 5, 2021

ĂN CƠM VỚI NƯỚC MẮT

Các bạn có ai từng ăn cơm với nước mắt bao giờ chưa? HLC thì ăn hoài chứ gì! Hồi ở Virginia, một lần dọn qua aptment mới. Ở một mình, cô quạnh. Cầm tô cơm ăn mà nước mắt tong tong vào tô cơm. Trước đó ở share phòng có chủ nhà ít quạnh quẽ hơn. Sau nữa lần đó bị stress do việc làm. Sở làm kiểm tra giấy tờ. HLC lúc đó chưa có giấy tờ gì cả và phải renew cái gọi là working permit hàng năm. Cũng chả hiểu (ai xúi bẩy mà ô T làm chuyện đó!). Giấy tờ di trú khi đó đang "mệt" lắm. Tên luật sư trẻ ở TX thật ác độc. Nó lấy tiền của mình, gạt mình nữa mà còn không làm đàng hoàng nên chưa có working permit vào năm đó. Thế là xin làm không lương cho đến khi có working permit. Con đường định cư ở xứ tự do không bằng phẳng. Người làm việc hết mình mà ‘được/bị" cư xử như thế đấy. Nhưng "Bà Tổng" HLC là người từ bi bác ái. Sau này, "Bà Tổng" HLC tha thứ chuyện đó ( ai đời đó là một tổ chức chuyện giúp người mà lại cư xử như thế với HLC!) và đã dùng "cây bút" của mình để giải oan cho tổ chức này khi họ bị đánh phá.

Trở lại. Cũng vì lo lắng chuyện nghề nghiệp, tủi thân vì chỉ có một thân một mình trên đất Mỹ nên ăn cơm với nước mắt

Mới sáng nay lại ăn cơm với nước mắt! Không ai o ép HLC hết à nha. Chỉ tại mau nước mắt và đa sầu đa cảm thôi.

Chuyện là thế này, nhiều năm xưa, khoảng 2002, em của chị bạn Khoa Học chết và tôi tài trợ cho đứa con gái của nó. Ngày ấy ( và cả bây giờ) tôi vẫn thích tài trợ cho học sinh giỏi và nghèo vì cung cấp cần câu chứ không cung cấp con cá. Hôm qua tôi hỏi thăm chuyện mấy đứa cháu của bạn tui. Bả trả lời như sau " Bà có nhớ thằng Nghiệp em tui đã chết 2002 và con nó được bà cho tiền hằng tháng ko, nó cũng học liên kết 2 năm ở Tôn Đức Thắng, 2 năm sau qua Hà Lan học ngành tài chính, học xong vì dịch và ko trụ được nên về VN rồi. Con nhỏ đó thật tội nghiệp, nó như cái cây mọc lên từ sỏi đá đó bà.Có 1 lần nó hỏi bạn của Cô tài trợ cho con bây giờ ở đâu?"

Có vậy thôi mà không dưng nước mắt chảy tong tong và lại ăn cơm với nước mắt! Có gì đâu, tại vì thấy đời là bể khổ quá. Em trai bạn tôi chết khi còn trẻ, bỏ lại vợ con. Bạn tôi cũng có một ông anh chết vì vc. Bả ở Bến Tre. Ban ngày quốc gia, ban đêm vc. Khổ trăm bề. Ông này đi lính quốc gia mình và chết. Bạn tui không ưa cs, không hề bị cs tẩy não. Xưa, bả phải đi "phà" cả giờ qua Lê Ngọc Hân, Mỹ Tho để học đệ nhứt. Lên đại học, bả trọ nhà người quen. Bả học Cử Nhân Lý. Tui học Cử Nhân Hóa. Sau 75, có trời mới biết vì sao tui và bả lại thân nhau vì hai người là hai thái cực. Bả cao hơn tui. Bả không điệu như tui. Bả dân Bến Te, người Nam, tui dân Bắc Kỳ 54. Khi họ sắp xếp lại cơ cấu thì tui là chính thức nên tui vẫn ở lại trường còn bả chưa chính thức nên sau đó bả xin qua Dự Bị Đại Học. Rồi bả dạy Toán cho trường này luôn.

Úc đang thiếu nhân công nên có dễ dãi trong việc tuyển người qua làm việc. Tôi đang biểu bạn tui, nói con bé đó xin đi làm ở Úc. Qua Brisbane. Rồi tui tìm chồng cho nó ở lại luôn!

Những đứa trẻ vươn lên từ sỏi đá như nó thật đáng quý. Đúng không. Xưa tui tài trợ cho nó khi cha nó chết thì nay tui lại đỡ đần, tìm chồng cho nó để nó ở xứ tự do luôn: có phải giữa tui và nó là DUYÊN không ta. Ủa mà tui không biết mặt nó luôn á. Bao nhiêu năm rồi mà. Dường như sau khi tôi qua Mỹ, tui long đong trên đất Mỹ, tui không tài trợ nữa và nghe nói gia đình nó sau này có khá.

Tui giúp nhiều người có việc làm lắm khi tui còn ở VN. Hy vọng Phật Bà Quan Âm "thương cái nết" đó của tui mà cho tui …ngủ một giấc là chết hén. Không đau ốm rề rề hén.Ủa mà trước khi chết, xin Phật bà cho con được thấy …nước Mỹ của con thoát bọn Dân Chủ thổ tả Phật ơi!!

Hoàng Lan Chi

11/2021

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Ăn cơm với nước mắt- Nov 5, 2021

Truyện viết năm 19 tuổi- Gió Thổi Đồi Tây hay Đồi Đông- Oct 29, 2021

GIÓ THỔI ĐỒI TÂY HAY ĐỒI ĐÔNG

Hoàng Lan Chi viết: ngày xưa tôi viết truyện tình toàn là tưởng tượng. Có khi hứng xuất phát từ việc đọc truyện của người khác. Cũng có khi hứng từ một bài thơ. Câu truyện dưới đây viết năm 19t, thuở sinh viên, hứng từ bài thơ của Phạm Công Thiện " Gió thổi đồi tây hay đồi đông" và "Ngợi Ca tháng Chạp" của Mường Mán. Sau này cũng vậy, tôi có hứng viết tạp ghi từ một câu nói của ai đó. Vd năm 2009 gì đó, Lê Xuân Trường từ CA gọi cho tôi ở Hoa Thịnh Đốn. Trường không gặp và để lại mesage thật đáng yêu " Bên chị mùa Thu đã về chưa?" Câu nói như thơ! Và tôi viết tạp ghi.

Quả là ngày xưa HLC cũng có khiếu tưởng tượng ghê. Hàng mấy chục chuyện tình đăng báo mà không chuyện nào giống chuyện nào. Bút hiệu của truyện này là Hoàng Lan Giao. Lúc này nhà văn Thanh Nam bận nên người phụ trách là con gái chủ nhiệm Quốc Phong, Hồng Vân.

Câu chuyện cũng éo le chứ nhỉ? ( cười)

Dương Nguyệt Ánh ơi, tặng em nè. Chắc em sẽ thích vì có những câu thơ nhè nhẹ, dễ thương. “Chị Hai” viết thuở sinh viên mới 19t, em thấy sao?

*********************************************

Hoa`ng Lan Chi

Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Mưa hạ ly hương nước ngược giòng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông
Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Một thoáng em về trong giấc mộng
Mây trời bay trắng cỏ rừng cây
(Thơ Phạm Công Thiện)

Bây giờ là tháng chạp. Trời tháng chạp u buồn đầy thương nhớ. Từng cơn gió heo may thổi lạnh lùng. Từng chiếc lá vàng úa rơi rơi. Tôi đứng trên đồi tây nhìn về phía đối diện. Ôi! Căn nhà xưa còn đó, kỷ niệm xưa còn đó. Nhưng nàng còn đó hay không?

Mười năm xưa, tôi đứng trên đồi đông, trong căn nhà yêu dấu, nghe tháng chạp về bằng những đợt gió heo may. Những đợt gió thổi ngang đồi đông mang theo cái rét mướt cắt da nhưng ngọt ngào êm ái. Cái rét đặc biệt của gió heo may miền bắc ngày xưa.

Mười năm qua, bây giờ tôi đứng trên đồi Tây nhìn về căn nhà dĩ vãng. Gió vẫn thổi, từng cơn gió lạnh lùng. Điếu thuốc gắn trên môi, tỏa làn khói xanh ngoằn ngoèo trong bầu trời trong vắt. Tôi nhìn theo buồng khói, đưa hồn về kỷ nhiệm ngày xưa.

– Chú Văn!
Tôi giật mình quay lại. Trong bóng tối, đôi mắt Lê Huy sáng long lanh, nhìn tôi âu yếm, tôi hờ hững đáp:
– Anh gọi gì em?
Lê Huy đặt lên vai tôi, tôi khẽ nghiêng người tránh. Không hiểu sao, tôi có cảm tưởng cử chỉ ấy của Huy, cử chỉ mà mọi lần tôi rất vui thích đón nhận, hôm nay lại có vẻ giả dối vô cùng. Huy dịu dàng cất tiếng:
– Chú Văn! Dường như chú có điều gì phiền anh?

Tôi lắc đầu phủ nhận:
– Không! Em đâu dám thế. Huy xoay người tôi lại nhìn thẳng vào đôi mắt:
– Đừng dối anh, Văn! Anh biết chú buồn anh. Đôi mắt chú đã tố cáo điều đó. Nói cho anh nghe đi, chú buồn điều gì?
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, mắt chớp nhẹ.
Chú buồn điều gì. Làm sao tôi có thể nói được? Vâng. Lê Huy nói đúng. Tôi đang buồn anh. Cái buồn vô lý và vô lối. Tôi biết thế nhưng sao vẫn cứ buồn. Buồn héo hắt, buồn âm thầm và câm nín. Vâng. Làm sao tôi có thể nói với Lê Huy rằng tôi buồn anh chỉ vì anh sắp cưới vợ. Anh không còn là của riêng tôi, của đứa em trai 18 tuổi, ngang tàng, bướng bỉnh, kiêu căng, tự phụ nhưng tâm hồn đa cảm, đa sầu và luôn cả đa tình?

Không. Tôi không thể nói điều đó vì tôi biết nếu tôi nói, Huy sẽ vì tôi tất cả. Như thế chả hóa tôi ích kỷ lắm ru. Tôi đã trả ơn Lê Huy, người anh họ nuôi nấng, dạy dỗ tôi từ tấm bé với tất cả lòng thương yêu, công lao tựa trời biển không kém gì đấng sinh thành như thế ư?

Không. Lê Huy, người tôi yêu dấu nhất trên đời, Lê Huy thần tượng tôi mãi mãi tôn thờ, phải được sung sướng. Anh đã vì tôi, cho tôi tất cả. 18 năm trời nuôi nấng tôi, anh vừa là một người cha, vừa là một người mẹ, vừa là một người anh và luôn cả một người thầy nữa. Một người cha kính ái, một người mẹ hiền từ mẫu mực, một người anh bao dung và một người thầy tận tâm. Anh đã đem đến cho thể xác tôi sự sống và hơi thở. Anh đã đem đến cho linh hồn, trí tuệ tôi sự thông minh, suy luận. Anh đã khai sáng tâm hồn tôi, mở mang kiến thức tôi. Anh đã dạy tôi biết lẽ phải, cách xử thế và sống sao cho xứng đáng với danh nghĩa “người” bằng mọi giá tôi phải làm cho anh sung sướng. Hơn nửa đời người anh đã sống cho tôi , bây giờ là lúc anh sống cho anh. Tôi không thể ích kỷ giữ anh làm của riêng mình, bắt anh sống đời đời với tôi. Một cuộc đời đơn độc, không tình yêu, không gia đình! Không! Tôi không thể ích kỷ như thế được!

– Hở Văn? Nói cho anh nghe, chú buồn điều gì?
Tôi ngẩng đầu lên, vòng tay ôm Huy vào ngực. Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, tôi thấy lòng mình nghẹn ngào vì tình yêu thương đang cuồn cuộn dâng cao:
– Không. Em không có gì buồn cả. Anh đừng bận tâm vì em, Huy, Em quý anh. Em thương anh quá.

Huy mỉm cười nhìn tôi trong bóng tối. Đôi mắt anh vẫn tràn đầy âu yếm, nụ cười vẫn bao dung và giọng nói vẫn dịu dàng:
– Chú bé này hôm nay vớ vẫn tệ!

Hôm đám cưới Huy tôi vịn cớ có người bạn thân bị đau nặng thình lình để bỏ đi từ sáng sớm. Lê Huy có vẻ buồn. Tôi biết thế nhưng không thể nào ở nhà được. Từ một tuần lễ trước sự nhộn nhịp của Hoàng Mai Trang làm tôi bực mình. Khắp cả thị trấn nghe tin Lê Huy cưới vợ, đổ xô về trang trại chúc mừng. Người ta chăng đèn, kết hoa, thay rèm cửa, sơn quét tường vôi. Người ta dọn dẹp nhà cửa, cắn xén vườn hoa, rải sỏi lối đi. Tất cả chỉ để đón tiếp một người con gái, một người tôi ghét cay ghét đắng. Người con gái ấy sẽ là vợ Huy.

Từ một tháng trước, khi ngỏ ý cưới vợ với tôi, Huy có nói về người chị dâu tương lai ấy của tôi. Nhưng tôi chỉ hờ hững nghe. Xưa nay, tôi luôn luôn kính phục Huy, coi những lời Huy dạy bảo là vàng ngọc. Nhưng lần này, tôi đã nhếch mép cười khi nghe Huy nói về người chị dâu. Những lời Huy khen tặng nàng tôi cho là giả dối. Đối với tôi, nàng là cái gì xấu xa nhất trên đời! Tại sao tôi không cần biết. Tôi chỉ biết tôi ghét nàng, ghét tận xương tận tủy chỉ vì nàng là vợ Huy. Nàng là người Huy yêu thương là người đã san sẻ tình yêu của Huy cho tôi.

Cả ngày hôm đám cưới Huy tôi đi lang thang trong rừng. Súng trên vai nhưng tôi không buồn săn trong khi mọi ngày, săn bắn là thú vui tôi thích nhất. Tôi tìm một giòng suối, ngồi trên bờ ngắm giòng nước trong veo nghe nỗi buồn gậm nhấm con tim. Tôi buồn, buồn khủng khiếp và cô đơn lạ lùng. Cuộc đời tôi chỉ có Huy, bây giờ Huy không là của riêng tôi nữa, tôi còn có ai nhỉ. Tôi ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm. Vài cụm mây trắng bay bay. Tôi yêu vùng trời Đà Lạt khi ngồi trong rừng bên bờ suối, ngắm mây bay. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy ghét Đà Lạt. Vì Đà Lạt đang tưng bừng mở hội để đón một người con gái xứ Thần Kinh về làm chủ Hoàng mai Trang. Người con gái đã đem đến cho Lê Huy mùa xuân nhưng với tôi là cả một mùa đông lạnh giá như tên nàng: Tôn nữ Sầu Đông.

Sầu Đông! Sầu Đông! Tôi viết tên nàng lên bờ cát rồi hằn học dùng chân xóa đi. Tôi ước ao sao nàng cũng sẽ tan biến đi như tên nàng bị chân tôi vùi lấp để Lê Huy lại là của riêng tôi, chỉ một mình tôi!

Bây giờ là tháng chạp!

Trời tháng chạp u buồn đầy thương nhớ!

Từng con gió heo may thổi lạnh lùng. Từng chiếc lá vàng úa rơi rơi. Tôi đứng tì tay lên thành cửa số nhìn ra ngoài gió lồng lộng thổi. Không biết gió thổi đồi tay hay đồi đông? Tôi chỉ thấy gió làm thành từng cơn lốc xoáy hết tạt ngang đồi đông rồi đến đồi tây. Ừ! Mà không hiểu sao tôi lại thắc mắc gió thổi đồi tây hay đồi đông. Tại sao, tôi cũng không hiểu sao. Cũng như tại sao, tại sao tôi lại yêu nàng.

Vâng, tại sao tôi lại yêu Nàng?

Nàng. Người con gái tôi ghét cay ghét đắng hồi chưa gặp mặt, Người con gái, tôi đã ước ao nàng tan biến như tên Nàng dưới chân tôi vùi lấp. Tại sao, tôi không hiểu tại sao?

Nàng đã hiện diện trong căn nhà trắng trên ngọn đồi đông này vừa tròn ba tháng. Ba tháng hiện diện của nàng, biết bao thay đổi đời tôi. Tôi vẫn biết từ trước cuộc sống của tôi sẽ không còn như xưa khi nàng về đây. Nhưng tôi cứ ngỡ rằng sự thay đổi đó chỉ là những nỗi buồn, cô đơn, thất vọng mà Nàng sẽ đem đến. Có đâu ngờ nàng đã mở rộng cả một trời yêu đương cho lòng tôi.

Tôi yêu Nàng. Yêu ngay từ phút đầu tiên gặp gỡ! Ôi. Những nỗi thù hận, oán ghét đã chắp cánh bay cao khi tôi nhìn vào đôi mắt nhung đen đẹp tuyệt vời. Đôi mắt u buồn, lặng lẽ, chất chứa một mùa đông lạnh giá. Tôi bị mê hoặc bởi mắt Sầu Đông từ giây phút ấy.

Những ngày tháng kế tiếp chung sống bên nhau, giúp tôi hiểu nàng hơn và càng yêu nàng hơn. Những lời khen tặng của Huy trước đây về Nàng tôi thấy không đủ. Ở nàng tất cả đều toàn mỹ. Nhưng có một điều tôi không hiểu tại sao Nàng nhận lời làm vợ Huy. Tôi biết Nàng không yêu Huy. Cử chỉ, thái độ, lời nói và nhất là đôi mắt. Người ta chả bảo mắt là cửa sổ linh hồn gì đó. Nàng và Huy là hai thái cực. Bề ngoài Nàng có vẻ nghiêm trang ít nói nhưng tôi biết thật ra Nàng rất đa cảm, đa sầu, Nàng biết học nhạc và yêu thơ. Ở Nàng tràn đầy tính chất mơ mộng và lãng mạn. Còn Huy, hoàn toàn trái ngược lại. Nhưng con người Nàng lại rất hợp với tôi. Chúng tôi nói chuyện có vẻ tương đắc, rất hợp ý nhau. Chính sự hòa hợp đó đã khiến tình yêu trong tôi ngày một dâng cao. Và sau này, một đôi khi nhìn vào đôi mắt nhung đen, tôi ngỡ ngàng thầm hỏi “Có phải… có phải Nàng đã yêu tôi?”

Nhưng dù Nàng có yêu tôi thì chúng tôi cũng không thể yêu nhau. Tôi không quên nàng là vợ Huy, là chị dâu tôi. Tôi không được đặt tình yêu sái chỗ như thế. Vậy là tội lỗi vậy là đáng trách. Đáng phỉ nhổ. Vì tôi trả ơn Lê Huy, người cha thứ hai của tôi như thế ư. Không, tôi không thể như thế được. Tôi không thể phụ tình người tôi kính yêu nhất trên đời như thế được. Giữa Huy và Nàng tôi phải chọn một. Và tôi đã chọn Huy. Nhưng không phải tôi quyết định được điều đó dễ dàng. Tôi đã băn khoăn nhiều. Thao thức nhiều. Đớn đau nhiều. Nhưng tối kia tôi mới quyết định hẳn: Chính Huy đã giúp tôi. Chỉ vô tình mà thôi.

Vâng. Tối ấy, trong phòng khách, chúng tôi ngồi nói chuyện gẫu Huy đã mỉm cười ngâm tặng Nàng bài thơ trong ấy có nhắc đến lá Sầu Đông, Sầu Đông tên Nàng:

Tháng chạp về rồi bé nghe không
Gió đưa làm rơi lá Sầu Đông
Anh đem nắng nhốt vào đôi mắt
Nung chảy tim thành vạn giọt sương

Tháng chạp về rồi bé biết không
Không dưng lòng bỗng thấy băn khoăn
Xé tờ lịch cũ vơi năm tháng
Tình có phai dần theo tháng năm

Tháng chạp về rồi bé thấy không
Anh nằm trên cỏ nghe mùa xuân
Nghe sông đổ nước xuôi ra biển
Nghe biển phụ tình quên nước sông
(Thơ Mường Mán)

Bài thơ thật hay, thật dễ thương. Nhưng tôi bỗng ngỡ ngàng.

Nghe sông đổ nước xuôi ra biển
Nghe biển phụ tình quên nước sông

Vâng. Hai câu thơ ấy đã khiến tôi ngỡ ngàng. Nhưng đã thức tỉnh lòng tôi! Phải, tôi không thể vô tình như biển: đã quên nước sông. Và tôi quyết định lựa chọn. Giải pháp cho sự lựa chọn là chuyến đi xa. Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi nơi này. Tôi không thể ở đây trong khi tôi yêu Nàng yêu say đắm. Yêu thiết tha. Yêu điên cuồng. Ra đi để tìm quên. Để giữ trọn vẹn hạnh phúc cho người tôi yêu kính. Thôi, giã từ Đà Lạt, giã từ những người yêu. Giã từ đồi Đông. Ôi! Gió vẫn lạnh lùng cho lòng thêm tê tái.

Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Mưa hạ ly hương nước ngược giòng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông
(Phạm Công Thiện )

Bây giờ là tháng chạp.

Tôi trở về đây sau mười năm xa cách. Đứng trên đồi tây nhìn về căn nhà dĩ vãng, nghe kỷ niệm khơi dậy theo giòng khói thuốc xanh.

Mười năm qua gió thổi đồi Tây. Mười năm tôi long đong theo bóng chim gầy. Mười năm giấc ngủ cô đơn một đời tôi ôm ấp. Em có về trong giấc ngủ đêm nay? ôi! Tôi thấy mây trời mây trời bay trắng cả rừng cây.

CÁC COMMENT

Tri Nguyen

Chị Hai công nhận có tài bịa … chết thiên hạ hết. Chuyện ngăn của cô nữ sinh 19 tuổi vừa đủ để người ta phải luyến tiếc. Đoạn kết để giành cho độc giả … tưởng tượng. Ai biết anh Huy giờ ra sao nhỉ. Chắc Chị phải viết tiếp câu chuyện xem sau nửa thế kỷ có còn ai ở đồi Tây nhìn về căn nhà dĩ vãng đồi Đông hay không?

LanChi Hoang Theo em nên viết tập 2 ra sao?

1) Theo kiểu VN xưa: tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đời mất vui khi đã vẹn câu thề. Nghĩa là Văn trở về đứng trên đồi tây và kỷ niệm trôi về teho giòng khói thuốc xanh. Rồi Văn lững thững đi xuông đồi Tây để sang đồi Đông. Văn gõ cửa. Huy ra mở. Mái tóc chớm bạc và nụ cười vẫn ấm. Văn bước vào nhà. Phòng khách vẫn nguyên vẹn như ngày Văn đi. Văn đưa mắt nhìn. Huy hiểu ý dắt em ra vườn.

Cạnh cây thông đang thì thào trước gió, dây sầu đông quấn quýt bao quanh. Một khuôn hình nàng ở đó.

" Chị mất sau khi em đi được hai năm"

Văn quỵ xuống như tàu lá rũ.

Gió thôi đồi Tây hay dđồi Đông

Mưa hạ ly hương nước ngược giòng

Ta về như lá rơi về cội

Em đã tan vào chốn hư không!

( 2 câu trên của Phạm Công Công Thiện, câu thứ ba của Tô Thùy Yên và câu thứ tư của HLC!)

Cạnh cây thông đang thì thào trước gió, dây sầu đông quấn quýt bao quanh. Một khuôn hình nàng ở đó. " Chị mất sau khi em đi được hai năm".

Văn quỵ xuống như tàu lá rũ.

Gió thổi đồi Tây hay đồi Đông

Mưa hạ ly hương nước ngược giòng

Ta về như lá rơi về cội

Em đã tan vào chốn hư không!

( 2 câu trên của Phạm Công Công Thiện, câu thứ ba của Tô Thùy Yên và câu thứ tư của HLC!)

2) Theo kiểu Đại Hàn: kết luôn có hậu.

Văn rời đồi Tây về đồi Đông. Văn gõ cửa. Không phải Huy mà là Sầu Đông. Nàng đẹp não nùng với mầu áo trắng và vành khăn tang trắng.

Văn thảng thốt. Sầu Đông chỉ lặng lẽ gật đầu. Sầu đông đưa Văn ra vườn sau. cây thông mà thuở bé hai anh em vẫn thường ngồi bên nhau đọc sách đang vút trời cao reo trong gió. Huy ở đó. Hiền hòa và ấm áp ở ánh mắt bao dung.

Văn quỵ xuống thổn thức. Tiếng Sầu Đông xa xăm như từ cõi không " Anh mất sau khi Văn đi được hai năm"

10 năm sau.

Cây thông vẫn sừng sững reo cùng gió ngàn. Huy vẫn ở đó với ánh mắt bao dung. Bao quanh thông là một gia đình bé nhỏ đang quây quần: Sầu đông rạng rỡ không còn chút sầu nào bên Văn y hệt Huy ngày nào. Dưới chân họ là hai bé, một trai một gái. Bé trai có đôi mắt y hệt Huy và bé gái có đôi môi y hệt Văn.

Gió thổi đồi tây hay đồi đông

Mười năm sao gió vẫn đi rông

Trong mơ cứ ngỡ như vừa thoáng

Thấy bóng Huy về mây trổ bông!

Point final nhe.

Tri Nguyen Trời mới đó mà có … kết rồi, Công nhận văn chương Chị Hai lai láng thiệt. Bái phục.

LanChi Hoang : rồi em thích cái kết nào?

Tri Nguyen Nếu 1 trong 2: em chọn 1. Còn nếu có cái kết theo kiểu … Mỹ thì sao Chị?

LanChi Hoang : theo kiểu Mỹ thì như sau:

Văn đứng ở đồi Tây nhìn đồi Đông. Khói thuốc vờn trong chiều gió. Văn đắm chìm trong kỷ niệm xưa.

-Em về rồi ư?

Văn giật mình quay lại. Huy đứng đó tự bao giờ. Vẫn như xưa với ánh mắt bao dung và nụ cười nhân hậu.

-Về đi em. Sầu Đông đang chờ em

Văn nhìn Huy. Dò hỏi. Huy vuốt tóc Văn như ngày xưa Văn còn bé:

-Khi lấy anh, Sầu Đông đang mang bịnh và bọn anh đồng ý không ngủ chung cho đến khi Sầu Đông trị dứt bịnh. Anh đã biết ngay SĐ hợp với em và chỉ yêu em. Điều làm anh bất ngờ là em ra đi quá vội, quá nhanh. Anh chưa kịp nói cho em biết. Anh đã lập gia đình khác. Sầu Đông vẫn chờ em.

Gió thổi đồi Tây hay đồi Đông

Mưa hạ ly hương nước ngược giòng

Mười năm tình cũ còn nguyên vẹn

Ước nguyện năm nào sắp trổ bông!


( 2 câu trên của PCT, 2 câu dưới của HLC)

Wow, chị Hai của em …vẫn tưởng tượng phong phú như ngày 19t! Một cái ending được vẽ theo kiểu VN, Đại Hàn và Mỹ Quốc. Hí hí.

Gia Đức Hoài Chuyện tình lãng mạn và buồn da diết ..Lại đọc lúc vào Thu của HN , mưa giăng cuối trời Cảnh buồn , người có vui bao giờ , người ơi !Đa tạ sự tinh tế trong từng câu chữ của tác giả .

Nha To Chị là một nhà văn thơ rất ưu ái … rất lãng mạn và giàu trí tưởng tượng…. Chúng em rất ngưỡng mộ và yêu thích… và sùng bái 100% … Love all your writers

Vo Thi Nguyen Chi viet tuyet voi qua!Noi dung that de thuong.

LanChi Hoang : chỉ vì mê mấy câu thơ của Phạm Công Thiện mà bịa ra chuyện tình éo le! Em thích thơ, vậy có đọc PCT nhiều không?

Vo Thi NguyenDa, em cung me tho va van cua Pham Cong Thien..

Trong Phan Cuộc tình trong truyện đơn phương ngang trái, cay đắng, và mãnh liệt của người viết là cô nữ sinh viên 19t học năm thứ nhất ĐH Khoa Học trong gia đình nhà giáo kín cổng cao tường. Chắc cô Hồng Vân trong mục Chuyện Tình Của Bạn nghĩ chắc tay viết này cũng đáo để cỡ hai cây bút xứ Thần Kinh như Nguyễn Thị Hoàng, Tuý Hồng, nào ngờ là cô nữ sinh viên áo trắng chưa biết yêu là gì, cùng lắm là có chút cảm tình đơn phương một ông Thày giáo nào đó, trông dáng lãng tử, tóc chấm vai, đi xe lambretta, mới du học từ Mỹ về, đến TH Gia Long xin chân dạy bán thời gian…làm các cô nữ sinh xôn xao chăng? hihi….

LanChi Hoang : hahahah. Đọc comment của em, chị hai bật cười. Đã viết ở Lời Giới Thiệu là chị Hai ngày xưa , lúc mới 19t, là sinh viên, coi bộ giỏi tưởng tượng. Chỉ vì thích mấy câu thơ của Phạm Công Thiện mà bịa ra chuyện cậu em được anh họ nuôi từ bé rồi yêu chị dâu mới cưới dù trước khi cưới rất là ghét chị! Lại bịa tên cô đó là Tôn Nữ Sầu Đông vì thích mấy câu thơ của Mường Mán. Thật ra chị 2 mê đọc truyện từ nhỏ em ơi. Do đọc nhiều nên xào lăn tiểu thuyết đã đọc để ra tác phẩm của mình đó.

Đúng là bị nhốt và lo học vì bố mẹ cấm không có bạn trai khi đang đi học. Vì thế ngu, ngốc, khờ. Chả biết yêu là gì. Còn em viết ông thây du học về, tóc dài lãng tử đến xin Gia Long dạy giờ là sai xa lắc hà. Gia Long kỷ luật nghiêm nhất nước em ơi. Thầy nào dám để tóc dài lãng tử đến xin dạy giờ nhất là từ 1963 trở về trước ?!! Chị không học thầy nhiều. Chỉ có "mê" cô Phạm Thị Nhung, GS Việt văn năm đệ nhị thôi. Mối tình này làm bà Giám Học Nguyễn Thị Kỳ cũng biết và răn đe. Ơ hay, yêu cô hồn nhiên như con nít lơp 1 yêu cô giáo của chúng thôi. Thời xưa làm gì có vụ kia phổ biến nhất là với Quỳnh Giao, người ngoan nhất nước !! ( vì ngu và tồ nhất họ hàng!!)

Trong Phan Em trêu Chị Hai, nhưng em không ngờ cô HLG 19t viết truyện tình cảm…ngầu như Tuý Hồng.

LanChi Hoang : chị không biết Túy Hồng "ngầu" ra sao nhưng Hoàng Lan Giao chỉ viết đến thế chứ ngôn ngữ, khung cảnh không có gì. Rất thơ mông, lãng mạn.Người viết rùng rợn, ngôn ngữ "eo ơi" là NT Lệ Hằng và ai đó nữa. Ở đây là em chồng yêu chị dâu vì hai người coi như đồng trang lứa, hạp nhau tâm hồn và hai vợ chồng không hạp nhau. Không như mấy "bà nội" kia cho toàn chuyện "thấy ghê" quá

Grace Yuong Cô ơi, thỉnh thoảng nghỉ chơi mấy chuyện Thổ tả, mình kể chuyện “ngày xưa Hoàng Thị” đi Cô. Lâu lâu đọc lại thấy thoải mái ghê. Thời cuộc bây giờ rối ren quá, toàn chuyện… bức bối

LanChi Hoang : thì quá chán nản với media thổ tả nên bây giờ mình quay về "Ngày xưa Hoàng Thị" vậy!!

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Truyện viết năm 19 tuổi- Gió Thổi Đồi Tây hay Đồi Đông- Oct 29, 2021

Xưa ghét trời mưa nay vẫn ghét trời mưa- Oct 28, 2021

XƯA GHÉT TRỜI MƯA NAY VẪN GHÉT TRỜI MƯA

Xưa tôi ở Sài Gòn. Miền Nam mưa nắng hai mùa. Mưa Sài Gòn tầm tã, ồ ạt. Chợt đến, chợt đi, đôi khi rất nhanh. Cũng có lúc trời mưa rât lạ như sau: tôi chạy honda trên đường Phan Đình Phùng khúc gần Đài Phát Thanh và mưa nhưng khi gần khu Vườn Chuối thì ô hay, trời chả mưa mà còn nắng nữa cơ. Hiện tượng này đã được nhạc sĩ Nguyễn Thiện Lý mô tả trong bài hát nổi tiếng Mưa Bên Kia Sông :

Tôi đứng bên này sông

Trời bên kia sông mưa. Hắt hiu tâm hồn

Khi tôi phỏng vấn, anh kể đúng là như thế. Đứng bên này sông Sài Gòn và nhìn sang phía Thủ Thiêm thì " trời bên kia mưa mà bên này không mưa".

Xin click link này nghe bài Mưa Bên Kia Sông ở khoảng giữa. CT âm nhạc này, HLC giới thiệu ba tác phẩm: Mấy Dặm Sơn Khê do Hà Thanh hát và thu âm tâm tình Hà Thanh, ( chị HT vừa nói vừa hát, nghe rất hay dù không có nhạc), Nhạc sĩ Nguyễn Thiện Lý chia sẻ về "Bên Kia Sông" ( có lẽ chúng ta nghe Lệ Thu hát nhiều nhất) và Chiều Tĩnh Lặng của nhạc sĩ Lê Vân Tú (Úc Châu)

http://hoanglanchi.com/hoanglanchi/music/MDSkheMuaBKSongChieuTLangmp3

Tuy rằng trời mưa đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm nho nhỏ và đẹp nhưng tôi vẫn không thích. Kỷ niệm dễ thương nhất là năm thứ hai đại học. Trời mưa nên không về được. Tuấn và tôi đứng cạnh nhau trước giảng đường B của Khoa Học. Tuấn xin phép rồi hút thuốc. Trong chiều mưa ấy, khói thuốc nhẹ lan tỏa rất thơm. Hình ảnh Tuấn khi đó thật đẹp vì khuôn mặt Tuấn vốn dĩ như "baby" và khói lan tỏa xanh nhạt trong chiều mưa vờn quanh mái tóc dày của Tuấn. Bên kia là vườn thực vật. Sau này tôi viết "Khói Thuốc Chiều Mưa" kể về kỷ niệm ấy.

Kỷ niệm dễ thương khác là sau 75. Tôi bán cà phê vỉa hè. Tôi có một khách hàng ruột. Minh nhỏ hơn tôi 12t. Thuở ấy, tôi ghét đàn ông lắm (!) và không chịu thua cái gì cả. Tôi tập hút thuốc và còn thả vòng tròn nữa cơ nhưng tôi không thể tập uống rượu vì bao tử tôi không cho tôi làm điều ấy. Trời mưa và tôi lí lắc rút thuốc ra phì phà thả vòng tròn. Nhưng chỉ hút được một phần ba và tôi bỏ dở. Minh rụt rè xin điếu thuốc ấy. Minh khá giả. Khách sộp của tôi. Có lẽ Minh xin chỉ để được hút điếu thuốc dở dang cua bà chị mà thôi.

Kỷ niệm nhỏ thứ ba là ngày mới ra trường Khoa Học. Tôi làm chuyên viên cho Tổng Nha Kế Hoạch. Tổng Nha ở đường Thi Sách, giống cái chuồng chim bồ câu. Trời mưa, chuyên viên Toản rủ tôi đi lang thang qua đường phố Sài Gòn. Trời lâm râm không lớn. Chúng tôi vào cả Nhà Thờ Đức Bà quỳ gối du rằng dường như cả Toản và tôi đều là người ngoại đạo thì phải.

Tại sao tôi không thích trời mưa nhỉ. Có gì đâu cơ chứ. Mưa Sài Gòn chợt rơi chợt tạnh y như tính tình đỏng đảnh của con gái Sài Gòn. Vì thế nếu mưa trền đường đi học về thì lỡ có quên áo mưa cũng chả sao vì tôi sẽ dầm mưa về luôn. ( Bây giờ nghĩ lại hơi tiếc. Vì sao ư? Vì có rất nhiều mối tình đẹp, lãng mạn xuất phát từ chỗ Chàng và Nàng cùng trú mưa!). Còn nếu trời mưa trên đường đến trường thì rất phiền nếu quên áo mưa. Chờ trời tạnh thì cũng sốt ruột mà nhiều khi không còn chỗ trong giảng đường hoặc giả sẽ đi thực tập muộn. Gì chứ phòng thực tập Sinh Hóa rất khe khắt giờ giấc.

Khi sang Mỹ tôi thú vị vì không còn sợ trời mưa. Có gì đâu nhỉ, trời mưa thì kệ trời mưa, tôi có xe (bốn bánh) đưa tôi về. Vả lại mưa ở Mỹ cũng hiếm khi tầm tã nhất là khi tôi dọn về Nam CA. Ở đây mưa hiếm hoi vô cùng.

Bây giờ ở Brisbane. Khí hậu rất gần Đà Lạt nhưng mưa gió bão bùng. Nhiều khi gió rít làm tôi liên tưởng đến "Đỉnh Gió Hú". Mưa thì cũng khá lớn. Sáng nay ra vườn, bực mình ghê vì bẩn, vì hoa lá tả tơi. Đóa Pretty Girl đẹp là thế mà bây giờ em lấm lem. Petunia đủ sắc màu làm khu vườn tôi tươi tắn màu sắc thì nhiều hoa rũ mềm vì ướt.

Xưa ghét trời mưa giờ vẫn ghét. Xưa chẳng yêu ai thì giờ cũng chẳng yêu ai!

Hoàng Lan Chi

PS: Grace viết comment ở Facebook ( Cô ơi, thỉnh thoảng nghỉ chơi mấy chuyện Thổ tả, mình kể chuyện “ngày xưa Hoàng Thị” đi Cô. Lâu lâu đọc lại thấy thoải mái ghê. Thời cuộc bây giờ rối ren quá, toàn chuyện… bức bối). Tôi đồng ý. Ừ thì thôi, con đường đầy đá cuội. Cứa chân người và nát cả tim tôi. Thì ta hãy trở về ngày tháng cũ. Kể chuyện xưa và kỷ niệm một thời.

Posted in Tạp Ghi | Comments Off on Xưa ghét trời mưa nay vẫn ghét trời mưa- Oct 28, 2021